Phận bướm đêm (Phần 4)
18/10/12
1
nhận xét
Áo ngắn em ở đâu
Tôi gặp cô nàng ở ngay lối lên xuống cầu
thang. Áo ngắn để lộ cái rốn đẹp, váy jean cũng quá ngắn, gương mặt trẻ
trung rạng ngời, ôm ngang lưng một cậu con trai body gọi là đẹp hớn hở
đi ra vào lúc sắp nửa đêm. Tôi chếnh choáng vì uống nhiều. Dạo này hầu
như tối nào cũng ra quán. Chuyên viên phần mềm, ban ngày ít khi rời khỏi
văn phòng và máy tính, sau nhiều năm vắt mình cho đam mê công việc tôi
bắt đầu thấy những cơn stress ghé qua mỗi ngày nhiều hơn. Không có gia
đình, người yêu hay tình nhân ở đây, tôi lựa chọn cách xả căng thẳng
bằng đàn đúm bạn bè và nhậu. Đi làm, đi nhậu, thỉnh thoảng thể thao, đêm
về chỉ ngủ, không cần suy nghĩ về một cái gì hết. Cuộc sống độc thân tự
do thoải mái, ngoài ba mươi tuổi, tôi sẽ sống thế này vài năm nữa trước
khi bắt đầu một cuộc hôn nhân. Nhưng mà tôi gặp cô nàng ở đó, khi nghĩ
rằng chẳng còn phải lịch sự với một ai, tôi vừa phanh hết cúc áo ra và
đợi cái thang máy đang chạy xuống, một cái nhìn tựa như thích thú khiến
tôi không thể nào kịp đóng vạt áo lại để che đi sự vô ý của mình. Rời
cái nhìn đã nghe líu lo, chỉ thế cũng biết họ là một cặp hạnh phúc.
Những đêm sau, về nhà vàp lúc không sớm
sủa gì, thỉnh thoảng tôi gặp họ. Gặp vậy thôi, cũng không để ý làm gì.
Tôi không có thói quen để ý những phụ nữ đã là sở hữu của người khác,
tôi lớn lên mặc nhiên có mọi thứ, thường không phải cố gắng mấy cho
những mục đích của mình, ngay phụ nữ cũng thế, những cô gái tôi có được
trước nay đều là do họ tự đến, Giang cũng không ngoại lệ. Vì vậy tôi
không có ý niệm chinh phục hay theo đuổi người khác. Cô gái này làm tôi
thích, nhưng mặc nhiên không thuộc về tôi.
Bẵng mất một dạo, dù vẫn đi về như mọi
khi, nhưng không còn thấy bóng dáng của đôi tình nhân hạnh phúc ấy nữa.
Cho đến một hôm, khi vừa bước lên lối đi, tôi bất ngờ gặp cô nàng đang
đợi thang máy ở đó, mỗi mình, không có anh chàng kia, nét mặt buồn bã,
chiếc áo T-shirt bỏ ngoài quần trễ nải. Trong buồng thang máy chỉ có hai
chúng tôi. Tôi buột hỏi: Cô ốm à? Lập tức đáp lại là đôi môi mím chặt
và một ánh nhìn căng thẳng. Xin lỗi, tôi nói, dù rằng kể ra tôi chẳng có
gì mà xin lỗi. Chỉ chưa đầy một phút để lên tới tầng 8, thang mở, và
tôi đi ra, không thêm một cử chỉ nào nữa. Tôi rõ ràng không muốn để tâm
tới cô ta, và sẽ không bao giờ để tâm tới, nếu ngay sau đó cô ta không
bấm chuông căn hộ của tôi. Tôi ngồi một lát được không? Cô hỏi nhã nhặn,
thậm chí hơi rụt rè, cái nhìn có chút cầu cứu hệt cách một con mèo ăn
vụng bị phát hiện đang đưa ánh mắt van nài nhìn chủ. Không nhất thiết là
tôi, ai hẳn cũng chạnh lòng trước một cái nhìn như thế. Cô ngồi đi,
không sao. Tôi lúng túng vơ vội chiếc quần dài vừa tụt ra còn quẳng trên
ghế. Máy điều hoà mới bật lên chưa đủ làm dịu sự oi nồng vốn rất khó
chịu vào những đêm mùa hè ở Hà Nội. Tôi bỗng chợt nhớ ra cô áo ngắn lộ
cái rốn mát mẻ đêm nào. Anh có gì để ăn không? Cô ta hỏi. Ăn à? Tôi ngạc
nhiên quá đỗi, một cô gái lần đầu tiên gõ cửa nhà tôi để hỏi cái ăn!
Nhưng tôi vẫn đi lục lọi tủ lạnh: Có một ít bánh bích-quy, một ít
pho-mát, và vài hộp nước quả. Tôi bày các thứ ra bàn, và trong khi nhìn
cô ta ăn ngon lành, tôi cố lục lọi trí nhớ xem cô bạn gái nào và vào hôm
nào đã mang những thức này đến căn nhà trống rỗng của tôi. Không có một
người con gái nào thường xuyên, nhưng tôi có các cô bạn đồng nghiệp,
những cô bạn học, đôi khi là một cô gái quen bất chợt đâu đó, chỉ đủ
thích để gần gũi một, hai lần. Tôi có một cô gái đã lựa chọn, chỉ đợi
hôm nào cô ấy trở về. Đàn ông cần một người đàn bà để làm vợ, mọi phụ nữ
đều có thể trở thành vợ tốt, nhưng anh ta chỉ có thể cưới một. Đàn bà
khiến cho đàn ông vui vẻ, nhưng rắc rối họ mang lại là khủng khiếp. Tôi
không có ham muốn thay đổi, tôi thích an toàn, vì vậy mọi sự bất cẩn đều
khiến tôi sợ hãi.
“Cảm ơn anh!”. Khi ngẩng lên để nói câu
đó, mặt bàn đã chỉ còn mấy vụn bánh. Trên mặt cô ta không còn sự thiểu
não, mà là một nụ cười dẫu không rạng ngời nhưng cũng đã có khí sắc. Tôi
ở tầng mười, phòng… Nếu anh ghé qua! Ngày mai chẳng hạn, anh có thể ăn
cùng tôi bữa tối… Tôi ậm ừ, chỉ muốn cô ta đi ra cho nhanh. Hôm nay tôi
không có nhu cầu gần gũi ai cả, lúc này tôi chỉ muốn chui vào buồng tắm,
ngâm mình trong cái bồn ấm áp và chợp mắt một lúc.
Tôi không đến căn hộ tầng 10, cũng không
gặp cô gái. Trong một tuần, tôi ngủ bên ngoài hai lần, đều là trong căn
phòng thuê của cô nàng mới quen ít bữa trước đó trong một buổi gặp với
bạn bè. Một cô viên chức bình thường, gia đình ở nông thôn, đã nỗ lực
học hành và tìm kiếm một chỗ làm và một cuộc sống ở thành phố, giờ đây
đang ao ước có một tấm chồng. Cô ta bắt đầu gọi điện thoại mỗi ngày cho
tôi. Ơn trời, tôi dùng điện thoại cầm tay, nên có thể cancel những cuộc
gọi không muốn nghe. Cô ta xinh, tôi make love với cô ta, nhưng ngay cả
làm một người tình tôi cũng không muốn, nói gì đến làm chồng.
Tôi có nhiều đàn bà nhưng không có một ai làm tình nhân
Tôi có bạn gái, gọi đúng thì là vợ chưa
cưới. Tôi đã cùng cô ấy trong nhiều năm, ăn ngủ cùng, trước đây 3 năm cô
ấy kiếm được học bổng ở Anh và sang Luân Đôn theo một khoá học về
thương mại. Con một gia đình có nền nếp, thông minh, xinh xắn, biết kiếm
tiền, không lãng mạn nhưng chu đáo, biết thu xếp mọi thứ cho mình và
người thân, dung hoà giữa lối sống hiện đại với một lề lối gia trưởng
vừa phải, tôi nghĩ, tôi không thể có một phụ nữ nào để làm vợ tốt hơn
thế. Tôi đã yêu cô ấy một thời gian, nghĩa là đã nhung nhớ và ham muốn
cô ấy, cho đến khi sự có mặt của cô ấy trong cuộc đời thành như một thói
quen dễ chịu. Khi cô ấy ra nước ngoài, tôi chỉ mất một thời gian để
thiết lập một nếp sống mới: Ăn tiệm, giặt đồ ngoài tiệm, thỉnh thoảng
ngủ trong những căn hộ khác và thỉnh thoảng thay vì cô ấy đưa những
người khác về nhà.
Tôi có nhiều đàn bà nhưng không có một ai
làm tình nhân. Giữa những cô gái trẻ xinh đẹp trong trắng và phụ nữ có
chồng tôi chọn loại thứ hai, và là những người có chồng khá giả. Họ an
toàn về mọi mặt, biết giữ cho tôi mọi bí mật về giường chiếu. Đôi khi có
vài cô bạn gái trẻ, thì cũng tuyệt nhiên không đề cập chuyện yêu đương.
Tôi chỉ ở trước ngưỡng của một cuộc hôn nhân, nhưng đã như một ông
chồng ngoại tình khôn khéo, không dấu vết, không tai tiếng, sẵn sàng
cancel.
***
Tôi không đến căn hộ tầng 10, nhưng cô
gái lại đến căn hộ của tôi. Một đêm khuya khoắt tôi chuếnh choáng ở
ngoài về. Không chuyện đó, được không? Tôi phì cười. Không ai đề nghị
với tôi như thế, ngoại trừ Giang, trong khi mỗi ngày tôi đều thấy tôi có
nghĩa vụ làm cô ấy thoả mãn thì cô ấy mỗi khi khó ở hay bất thường tâm
lý sẵn sàng nói, không chuyện đó, được không?
Không chuyện đó, ok. Là những câu chuyện
vặt vãnh trong chốc lát. Rồi những bữa ăn chung, áo ngắn làm tôi bỗng
chốc trở nên vui vẻ. Tự nhiên tôi không còn muốn đến những căn hộ khác,
không những người đàn bà khác, không nhậu ở bên ngoài, cuối giờ làm chạy
về căn hộ tầng mười với một bữa ăn ngon, một cô gái ngon và một đêm
ngon lành. Tôi không có nghĩa vụ gì với cô, làm tình bất cứ lúc nào tôi
muốn, với cung cách gì tôi muốn, nói bất cứ chuyện gì tôi muốn. Rồi hôm
nào đột nhiên nhỡ chuyện với cô bạn đồng nghiệp, về nhà lên giường với
vết xước trên ngực, cũng không phải giấu giếm. Tôi tự do thoải mái, tôi
độc thân luôn sẵn sàng đàn bà mà không phải nghĩa vụ gì.
Em là gì với anh? Em chẳng là gì cả. Hôm
nào Giang từ Anh quốc trở về thì mọi thứ ở đây sẽ sạch sẽ rồi, em cũng
sạch sẽ rồi, delete nhẹ nhàng như thao tác máy tính, không ai rỗi hơi
cho một ổ cứng đã xoá rồi.
Anh nghe chuyện này không? Tôi lơ mơ thức
ngủ, ậm ừ qua chuyện. Chuyện đàn bà, có gì ghê gớm. Áo ngắn trườn lên
tôi, âu yếm trong khi bắt đầu câu chuyện. Buổi tối em bấm chuông cửa
anh, em vừa qua một trận ốm. Một tháng. Kiệt sức vì nạo thai. Có ghê gớm
không? Không, ghê gớm gì đâu, một người đàn bà có tiền sử nạo thai
thai, nó là sản phẩm của tay nice body. Nó bảo không chắc của nó. Em giữ
cái thai vì mong đám cưới, nhưng cuối cùng tự em phải vào bệnh viện.
Máu thịt không giữ được nó. Đàn ông không yêu người đàn bà sống lâu bên
mình, nhưng yêu con cái do người đàn bà ấy sinh ra. Em từng thấy những
người đàn ông yêu con. Đó là nòi giống của họ, phải thế không. Anh không
biết, vì anh chưa có con, anh không có con! Tôi nhìn bụng cô, phẳng lì
với một cái rốn sâu tuyệt đẹp. Khuôn ngực tròn đầy khiêu gợi. Tất nhiên
rồi, chỉ là một giọt máu thôi mà, đau thể xác nhanh quên, không có dấu
vết gì hết, như anh trỏ lệnh cancel. Em có hai lần nạo thai. Lần đầu năm
hai mươi tuổi, với bạn học cùng đại học. Yêu đương ba năm, lúc em nói
em có thai, anh ấy bối rối, nhưng rồi biến mất. Không số di động, không
email, biến khỏi ký túc, biến khỏi cuộc đời em. Em cũng từng mong muốn
giữ cái thai, vì em tin tình yêu. Anh có yêu không? Anh có tin tình yêu
không? Tôi tỉnh ngủ. Em và anh không có tình yêu, vì nếu em yêu anh,
ngày mai em sẽ không còn cùng anh nữa. Tôi bò ra khỏi giường, đi kiếm
một cái comdom. Trước khi sang Anh, Giang đã mua cho tôi mấy lố comdom.
Cô ấy giảng giải, sẽ cần cho anh, lúc nào anh cũng nên có, sẵn sàng
trong ví tiền, trong túi quần áo; nguy cơ sexually transmitted disease,
tệ hơn, rắc rối nếu dính tới một đứa nhỏ. Tôi ok, nhưng tôi chưa dùng.
Đàn bà phải biết cách bảo vệ họ, đó không phải là trách nhiệm của tôi.
Những cái comdom của Giang quá hạn, bỗng
dưng làm tôi lo ngại. Ngốc ơi, em an toàn cho anh, vì em chưa muốn kết
thúc, áo ngắn cười tươi, dịu dàng dỗ tôi vào một giấc ngọt ngào.
***
Giang thông báo, tuần sau em về Hà Nội.
Thông tin được chuyển lại cho áo ngắn. Áo ngắn nhởn nhơ, cô dọn dẹp căn
hộ của tôi, sạch sẽ chu đáo như một cô ôshin thạo việc. Đồ dùng của cô
được mang về chỗ cũ trên tầng 10. Những ngày cuối, tôi qua đêm ở tầng
10, là để tránh mùi ân ái cho hôn thê của anh, áo ngắn đề nghị, nhởn nhơ
vui vẻ như chuyện này bình thường. Tôi không ý kiến gì. Tôi luôn có một
người, chỉ là người này thay thế người khác, tôi đã quen nhiều năm thế,
không có gì trục trặc.
Thứ bảy, tôi ở công ty về đã thấy Giang ở
đó. Sao không thông báo ngày giờ để anh đón ở sân bay? Em muốn anh bất
ngờ. Chấm dứt nhé, nếu anh có trăng hoa gì, cô nhắc. Mớ comdom còn
nguyên. Tôi đã thu xếp rồi, tôi cần đàn bà, luôn luôn là một người, và
bây giờ tôi có đây một người hợp pháp, công khai.
Thời gian làm cho anh khó khăn sao? Giang
dò hỏi. Tôi đã làm nghĩa vụ của tôi, không sơ suất gì, nhưng có lẽ đàn
bà là giống nhạy cảm. Suốt tuần nay, mỗi khi ở ngoài về, trước khi về
căn hộ của mình ở tầng 7, tôi đều bấm chuông căn hộ tầng 10. Không ai mở
cửa. Cuộc gọi vào di động chỉ còn nghe tiếng tổng đài tự động cho biết
thuê bao tôi đang gọi không liên lạc được. Cô ấy trả nhà rồi, chị lao
công một hôm ái ngại cho tôi biết thế. Cô ấy đi đâu? Sao tôi biết cơ
chứ, trong toà nhà này có bao nhiêu người trả tiền thuê hàng tháng cho
chỗ ở… Áo ngắn đi đâu, tôi đã không thoả thuận cho quãng đời sau khi
Giang trở về…
Anh đã yêu ai sao? Xin lỗi, anh không
thể… Tại sao? Vì anh có con. Giang nhổm dậy, mắt mở to như không thể tin
vào sự phản trắc ấy. Áo ngắn đi đâu? Cô có mang phần máu thịt nào của
tôi ra đi không? Cô có giữ nó cho tôi không… Giang khóc. Nhưng tôi đã
quyết định ra đi! Áo ngắn, nếu đi có phần máu thịt của tôi, tôi cầu trời
cho cô gìn giữ…
1 nhận xét:
I'm gone to inform my little brother, that he should also pay a visit this blog on regular basis to get updated from hottest gossip.
my weblog: ハミルトン 時計
Đăng nhận xét