Your Adsense Link 728 X 15

04: Ai lấy Miếng Pho mát Của Tôi ?

Posted by Kenny Phạm 22/7/10 3 nhận xét
Buổi thảo luận
CHIỀU CÙNG NGÀY
Khi Michael kết thúc câu chuyện, anh nhìn quanh phòng và thấy các bạn đang mỉm cười với mình.
Một số cảm ơn anh và nói họ đã rút ra được nhiều điều từ câu chuyện.
Nathan hỏi cả nhóm, "Các cậu nghĩ sao nếu chúng ta gặp lại nhau để thảo luận về nó?"
Hầu hết mọi người đều nói họ muốn trò chuyện về nó, thế là họ thu xếp gặp nhau làm vài ly trước bữa tối.
Chiều hôm đó, tập hợp ở phòng khách của một khách sạn, họ bắt đầu trêu chọc nhau về việc tìm ra "pho mát" của mình và tưởng tượng mình ở trong mê cung.
Sau đó Angela hỏi cả nhóm một cách đôn hậu, "Vậy thì, các cậu là ai trong câu chuyện? Khụt khịt, Hối hả, E hèm hay Ư hừm?"
Carlos trả lời, "Ờ, chiều nay tớ đã suy nghĩ về chuyện đó. Tớ nhớ rất rõ thời kỳ trước khi tớ kinh doanh hàng thể thao, khi đó tớ đã đối mặt một cách khó khăn với sự thay đổi.
"Tớ không phải là Khụt khịt - Tớ không đánh hơi thấy hoàn cảnh và sớm thấy sự thay đổi. Và tớ chắc chắn không phải là Hối hả - tớ không bắt tay vào hành động ngay tức thì ".
"Tớ giống E hèm hơn, muốn ở trong địa hạt quen thuộc. Sự thật là tớ không muốn đối phó với sự thay đổi. Thậm chí tớ còn không muốn thấy nó."
Michael cảm thấy giống như thời gian không hề trôi qua kể từ khi anh và Carlos là bạn thân hồi còn ở trường hỏi, "Chúng ta đang nói về chuyện gì ở đây vậy, bồ?"
Carlos nói, "Một thay đổi bất ngờ trong công việc."
Michael cười, "Cậu bị đuổi việc rồi à?"
"Ờ thì chỉ nói rằng tớ đã không muốn đi tìm pho mát Mới. Tớ nghĩ tớ có lý do chính đáng để không thay đổi. Vì thế, có lúc tớ khá bối rối."
Một số người từ đầu vẫn im lặng bây giờ thấy thoải mái nói thẳng ý mình hơn, trong đó có cả Frank, người từng đi lính.
"E hèm làm tôi nhớ tới một người bạn," Frank nói. "Phòng anh ấy bị giải thể, nhưng anh ấy không chịu thừa nhận việc ấy. Người ta cứ sắp xếp lại nhân viên của anh ấy. Tất cả chúng tôi đã cố nói với anh ấy về nhiều cở hội khác đang có trong công ty dành cho những ai muốn trở thành người linh hoạt, nhưng anh ấy không cho rùng mình cần thay đổi. Anh ấy là người duy nhất bị bất ngờ khi phòng giải tán. Bây giờ anh ấy đang trải qua một giai đoạn khó khăn để thích ứng với sự thay đổi mà anh ấy không cho rằng có thể xảy ra."
Jessica nói, "Tôi cũng không cho rằng nó có thể đến với tôi, nhưng "pho mát" của tôi đã bị dời chỗ hơn một lần, nhất là trong cuộc sống riêng, nhưng sau đó chúng tôi lại tìm được đến nói.
Nhiều người trong nhóm cười, trừ Nathan.
"Có lẽ toàn bộ vấn đề chính là ở chỗ đó," Nathan nói. "Sự thay đổi đến với tất cả chúng ta."
Anh bổ sung, "Tớ ước gì gia đình tớ nghe được câu chuyện pho mát này trước. Đáng tiếc là chúng tớ đã không muốn thừa nhận sự thay đổi đang đến với công việc kinh doanh của mình, và bây giờ thì đã quá trễ - chúng tớ đang phải đóng cửa rất nhiều cửa hiệu."
Tin đó làm nhiều người trong nhóm bất ngờ, vì họ vẫn nghĩ Nathan thật may mắn được ở trong một ngành kinh doanh mà anh có thể dựa vào hết năm này sang năm khác.
"Chuyện gì đã xảy ra" Jessica muốn biết.
"Dây chuyền các cửa hiệu nhỏ của chúng tớ đột nhiên trở thành lỗi thời khi siêu thị xuất hiện ở thành phố với lượng hàng hóa khổng lồ và giá rẻ. Chúng tớ hoàn toàn không thể cạnh tranh với họ.
"Bây giờ tớ có thể thấy thay vì làm giống Khụt khịt và Hối hả, chúng tớ đã giống E hèm. Chúng tớ đã ở nguyên tại chỗ và không thay đổi Chúng tớ đã cố lờ những gì đã diễn ra và bây giờ chúng tớ gặp rắc rối. Chúng tớ có thể rút ra vài bài học từ Ư hừm - vì chắc chắn chúng tớ không thể tự cười bản thân và thay đổi những gì chúng tớ đang làm."
Laura, đã trở thành một nữ doanh nhân thành đạt lắng nghe nhưng cho đến giờ vẫn nói rất ít. "Chiều nay tớ cũng đã suy nghĩ về câu chuyện," chị nói. "Tớ đã ngạc nhiên thấy sao mình giống Ư hừm thế, xem lại mình đang làm điều gì sai lầm, tự cười mình, thay đổi, và làm tốt hơn."
Chị nói, "Tớ là đứa tò mò. Có bao nhiêu người ở đây sợ sự thay đổi?" Không một ai trả lời, vì vậy chị gợi ý, "Thử giở tay nhé?"
Chỉ có một cánh tay giở lên. "à, hình như chúng ta cũng có một người thành thật trong nhóm!" chị nói. Rồi tiếp tục, "Có lẽ các cậu thích câu hỏi này hơn. Bao nhiêu người ở đây nghĩ rằng những người khác sợ sự thay đổi?" Gần như tất cả mọi người đều giở tay. Rồi cả bọn bắt đầu cười.
"Cái đó nói lên điều gì?"
"Phủ nhận", Nathan trả lời.
"Đúng thế", Michael thừa nhận, "đôi khi chúng ta thậm chí còn không nhận thức thấy là chúng ta sợ. Tớ biết là tớ không sợ. Khi nghe câu chuyện này lần đầu, tớ thích câu hỏi, "Bạn sẽ làm gì nếu bạn không sợ?"
Jessica bổ sung, "Này, điều tớ rút ra được từ câu chuyện là sự thay đổi xảy ra ở khớp mọi nơi và rằng tớ sẽ làm tốt hơn khi tớ có thể thích nghi với nó một cách nhanh chóng".
"Tớ nhớ lại nhiều năm trước khi công ty của chúng tớ bán ra bộ từ điển bách khoa toàn thư gồm hơn hai mưởi cuốn sách. Có một người đãcố bảo chúng tớ nên nhập toàn bộ bộ sách vào đĩa rồi bán để giảm chi phí một chút. Sẽ dễ cập nhật hơn, đỡ mất công xuất bản hơn nhiều, và thêm biết bao người có thể đủ tiền mua. Nhưng tết cả chúng tớ đã phản đối."
"Tại sao các cậu lại phản đối?" Nathan hỏi.
"Bởi vì chúng tớ tin rằng thế mạnh trong kinh doanh của chúng tớ là lực lượng bán hàng, những người chuyên bán đến từng nhà. Giữ được lực lượng bán hàng của chúng tớ hay không phụ thuộc vào số tiền hoa hồng rất lớn mà họ kiếm được nhờ bán sản phẩm của chúng tớ với giá cao. Nhờ thế chúng tớ đã thành công trong một thời gian dài và nghĩ nó sẽ tiếp tục mãi mãi."
Laura nói, "Có lẽ đó chính là ý nghĩa trong câu chuyện về sự ngạo mạn vì thành công của E hèm và ở hèm. Họ không nhận ra rằng họ phải thay đổi những gì một thời đã từng có hiệu quả."
Nathan nói, "Vậy ra các cậu nghĩ pho mát cũ của các cậu là pho mát duy nhất." "Đúng, và chúng tớ muốn bám riết lấy nó".
"Khi nghĩ lại những gì đã xảy ra với chúng tớ, tớ nhận thấy rỗng không đởn giản là người ta "dời chỗ pho mát", mà là "phó mát" tự nó cómột tuổi thọ riêng và rốt cuộc đã cạn kiệt".
"Dù sao đi nữa, chúng tớ đã không thav đổi. Nhưng một đối thủ cạnh tranh đã làm và thế là doanh thu của chúng tớ rớt thê thảm. Chúng tớ đã trải qua một giai đoạn khó khăn. Hiện nay một sự thav đổi công nghệ lớn đang điển ra trong ngành này và không một ai trong công ty có vẻ muốn đối phó với nó cả. Không có vẻ gì là hay lắm. Tớ nghĩ chằng bao lâu nữa tớ có thể bị thất nghiệp."
"Đã đến lúc đi vào Mê cung rồi!" Carlos nói lớn. Mọi người đều cười, kể cả Jessica.
Carlos quay sang Jessica nói, "Rất hay là cậu có thể tự cười chính mình."
Frank ngỏ lời, "Đó chính là cái tớ rút ra được từ câu chuyện. Tớ có xu hướng quá nghiêm túc trong cư xử. Tớ nhận ra cách Ư hừm thay đổi khi rốt cuộc cậu ta có thể tự cười bản thân và những gì cậu ta đang làm. Chẳng có gì lạ khi cậu ta được gọi là Ư hừm."
Cả nhóm rì rầm phản đối cái cách chơi chữ ấy. Angela hỏi, "Các cậu nghĩ có bao giờ E hèm thay đổi và tìm thấy pho mát Mới không" Elaine nói, "Tớ nghĩ là có."
"Tớ thì không", Cory nói. "Một số người không bao giờ thay đổi và phải trả giá vì điều đó Tớ đã thấy những người giống E hèm trong khi hành nghề y. Họ cảm thấy có quyền với pho mát của họ. Họ cảm thấy mình là nạn nhân khi nó bị mang đi mất và đổ lỗi cho người khác. Họ thấy đau khổ hơn những người không nghĩ ngợi nữa mà tiến lên."
Rồi Nathan nói giọng trầm lắng, như thể anh đang nói với chính mình, "Tớ chắc câu hỏi là thế này, "Chúng ta cần buông thả cái gì và cần tiến đến cái gì?"
Trong giây lát không ai nói một lời.
"Phải thừa nhận", Nathan nói, "Tớ đã thấy những gì xảy đến với các cửa hiệu giống của chúng tớ ở những nơi khác trên cả nước, nhưng tớ đã hy vọng nó sẽ không ảnh hưởng đến chúng tớ. Tớ chắc rằng đề xướng thay đổi, ta có thể tốt hơn nhiều so với việc cố phản ứng và thích nghi với nó. Có lẽ chúng ta nên tự dời chỗ pho mát của mình."
"Ý cậu là gì?" Frank hỏi.
Nathan trả lời, "Tớ không thể giúp gì được nhưng vẫn tự hỏi không biết ngày nay chúng tớsẽ như thế nào nếu chúng tớ bán bất động sản của tất cả các cửa hiệu cũ và xây một cái mới, lớn, hiện đại để cạnh tranh với cái lớn nhất của họ.
Laura nói, "Có lẽ đó là ý của Ư hừm khi chú ta viết lên tường "Hãy thưởng thức sự mạo hiểm và đi theo pho mát."
Frank nói, "Tớ nghĩ có một vài chuyện không thể thay đổi. Ví dụ, tớ muốn bám chặt lấy những giá trị cở bản của tớ. Nhưng bây giờ tớ nhận ra rằng giá tớ đi theo "pho mát" sớm hơn nữa trong cuộc đời thì tớ hẳn đã khá hơn nhiều."
"Thế đấy, Michael, đây là một câu chuyện nhỏ thú vị", Richard, người theo chủ nghĩa hoài nghi của lớp nói, "nhưng cậu đã ứng dụng nó như thế nào vào thực tế công ty cậu"
Cả nhóm vẫn chưa biết, nhưng chính Richard đã trải qua một số thay đổi. Hiện tại sống ly thân với vợ, anh đang cố gắng cân bằng sự nghiệp với việc nuôi mấy đứa con đang tuổi mới lớn.
Michael trả lời, "Cậu biết không, tớ nghĩ công việc của tớ chỉ là xoay sở giải quyết những vấn đề hàng ngày khi nó xảy ra trong khi việc tớ nên làm là nhìn thấy trước và chú ý tới việc chúng tớ đang đi đâu.
"Và tớ phải vật lộn với những vấn đề như thế hai mưởi bốn giờ một ngày. Tớ chẳng còn nhiều hứng thú nữa. Tớ đã ở trong một cuộc đấu tranh quyết liệt và tớ không thể thoát ra được."
Laura nói, "Vậy là cậu xoay sở trong khi đáng lẽ cậu phải dẫn đầu."
"Chính thế", Michael nói. "Thế rồi khi tớ nghe câu chuyện Ai dời chỗ pho mát của tôi rồi?, tớ nhận thức được công việc của tớ là vẽ một bức tranh về "pho mát Mới" mà tất cả chúng tớ muốn theo đuổi, sao cho chúng tớ có thể thích thú với sự thay đổi và thành công, bất kể là trong công việc hay trong cuộc sống.
Nathan hối, "Cậu đã làm gì trong công việc?"
"Ờ thì, khi tớ hỏi mọi người trong công ty của tớ họ là ai trong câu chuyện, tớ thấy chúng tớ có đủ cả bốn nhân vật trong công ty. Tớ đến gặp các Khụt khịt, Hối hả, E hèm và Ư hừm, mỗi người đều cẫn được đối xử theo những cách khác nhau.
"Các Khụt khịt có thể đánh hơi ra những thay đổi trên thị trường, vậy là họ giúp chúng tớ cập nhật mộng ước của công ty. Họ được khuyến khích xác định những thay đổi có thể đưa đếnkết quả gì đối với những sản phẩm và dịch vụ mới mà khách hàng của chúng tớ mong muốn. Các Khụt khịt thích thế và bảo chúng tớ họ thích được làm việc ở nơi có thể nhận diện thay đổi và thích nghi kịp thời".
"Các Hối hả thích làm cho mọi việc được thực hiện, vì vậy họ được khuyến khích hành động, dựa trên mộng ước mới của công ty. Họ chỉ cần được giám sát sao cho họ không hối hả đi sai hướng. Sau đó họ đã được thưởng công vì những hành động đã mang lại pho mát Mới cho chúng tớ. Họ thích làm việc ở một công ty coi trọng hành động và kết quả."
"Còn các E hèm và Ư hừm thì sao?" Angela hỏi.
"Đáng tiếc, các E hèm là những cái mỏ neo khiến chúng tớ chậm lại," Michael trả lời. "Họ hoặc quá yên tâm hoặc quá sợ hãi đối với sự thay đổi. Một số E hèm của chúng tớ chỉ thay đổi khi tưởng lai tưởi sáng mà chúng tớ đã vẽ ra cho họ thấy sự thay đổi có lợi cho họ như thế nào". 

"Các E hèm bảo chúng tớ hq muốn làm việc ở một nơi an toàn, sao cho những thay đổi phải có ý nghĩa với họ và làm tăng cảm giác an toàn của họ. Khi họ nhận thức được nguy cở thực sự của việc không thay đổi, vài người trong số họ đã thav đổi và tốt lên. Mộng ước giúp chúng tớ biến nhiều E hèm của chúng tớ thành Ư hừm."
"Các cậu làm gì với những E hèm không chịu thav đổi?" Frank muốn biết.
"Chúng tớ phải để họ đi", Michael buồn rầu nói. "Chúng tớ muốn giữ lại toàn bộ nhân viên, nhưng chúng tớ biết nếu công việc kinh doanh của chúng tớ không thay đổi thật nhanh chóng tất cả chúng tớ sẽ gặp rắc rối."
Rồi anh nói, "Mừng là dù Ư hừm lúc đầu lưỡng lự nhưng họ cũng sẵn sàng tiếp thu cái mới đủ để học một cái gì đó mới mẻ, hành động khác đi, và thích nghi đúng lúc giúp chúng tớ thành công".
"Họ trở nên trông chờ sự thay đổi và tích cực tìm kiếm nó. Bởi vì họ đã hiểu bản chất của con người, họ đã giúp chúng tớ vẽ nên một mộng ước hiện thực cho pho mát Mới có ý nghĩa tốt với hầu hết mọi người.
"Họ bảo chúng tớ họ muốn làm việc ở một công ty mang đến cho mọi người lòng tin vàcông cụ để thay đổi. Và họ đã giúp chúng tớ giữ được cảm giác hài hước khi đi tìm pho mát Mới."
Richard bình luận, "Cậu rút ra được tất cả điều đó từ một câu chuyện nhỏ sao?"
Michael mỉm cười. "Đó không phải là từ câu chuyện, nhưng những gì chúng tớ đã làm khác đi là dựa trên những gì rút ra từ nó."
Angela thừa nhận, "Tớ là người hơi giống E hèm, vì vậy đối với tớ, phần có tác động mạnh nhất trong câu chuyện là khi Ư hừm cười nhạo sự sợ hãi của cậu ta và vẽ một bức tranh trong đầu, nơi cậu ta tự thấy bản thân mình thưởng thức “pho mát Mới”. NÓ làm cho việc đi vào Mê cung ít đáng sợ hơn và thú vị hơn. Và cuối cùng cậu ta đã có một kết quả tốt hơn. ĐÓ chính là những gì tớ vẫn muốn làm thường xuyên hơn."
Frank cười toe toét. "Vậy là ngay cả E hèm đôi khi cũng có thể thấy lợi ích của sự thay đổi."
Carlos cười. "Giống như lợi ích của việc giữ lại được việc làm của họ."
Angela bổ sung, "Hay thậm chí được tăng lưởng cao hơn."
Richard, người vẫn không tán thành trong suốt cuộc thảo luận nói, "Giám đốc của tớ đã nói vớitớ rằng công ty chúng tớ cần phải thay đổi. Tớ nghĩ điều bà ta thực sự nói với tớ chính là tớ phải thay đổi, nhưng tớ không muốn nghe chuyện ấy Tớ chắc rằng tớ sẽ không bao giờ thực sự biết được pho mát Mới mà bà ta đã cố đưa chúng tớ đến là gì. Hoặc tớ được lợi gì từ nó."
Một nụ cười nhẹ lướt qua khuôn mặt của Richarđ khi anh nói, "Tớ phải thừa nhận tớ thích ý tưởng nhìn thấy pho mát Mới và hình dung ra bản thân thưởng thức nó. NÓ làm nhẹ đi mọi thứ. Khi nhìn thấy cách nó làm cho mọi việc tốt hơn lên như thế nào, người ta sẽ thích thú hơn trong việc làm cho thay đổi diễn ra.
"Có lẽ tớ có thể sử dụng chuyện này trong cuộc sống riêng," anh bổ sung. "Các con tớ hình như nghĩ rằng không có điều gì trong cuộc sống của chúng được phép thay đổi. Tớ nghĩ chúng đang hành động giống E hèm - chúng giận dữ. Chắc là chúng sợ những gì tưởng lai nắm giữ. Có lẽ tớ đã không vẽ ra một bức tranh hiện thực về "pho mát Mới" cho chúng. Chắc là vì tự tớ cũng không thấy nó."
Cả nhóm im lặng vì nhiều người nghĩ về cuộc sống riêng của họ.
"Ờ, Jessica nói, "hầu hết mọi người có mặt ở đây đều đang nói về công việc, nhưng khi nghe câu chuyện tớ đã nghĩ về cuộc sống riêng của mình. Tớ nghĩ mối quan hệ hiện tại của tớ là "pho mát Cũ" bị mốc khá nghiêm trọng."
Cory cười đồng tình. "Tớ cũng thế. Chắc tớ phải từ bỏ một mối quan hệ khó chịu."
Angela phản đối, "Hoặc là, có thể "pho mát Cũ chỉ là cách cư xử cũ. Cái chúng ta thực sự cần từ bỏ là cách cư xử gây ra quan hệ khó chịu của chúng ta. Sau đó tiến tới một cách suy nghĩ và hành động tốt hơn."
"A!" Cory phản ứng. "ý hay đấy. Pho mát Mới là một mối quan hệ mới với người cũ."
Richard nói, "Tớ đang bắt đầu nghĩ là có nhiều điều hơn những gì tớ đã nghĩ. Tớ thích ý kiến từ bỏ cách cư xử cũ thay vì từ bỏ mối quan hệ. Lặp lại cùng một cách cư xử sẽ chỉ cho chúng ta cùng một kết quả thôi.
"Trong chừng mực nào đó, có lẽ thay vì thay đổi công việc tớ phải thay đổi cách làm việc. Giá tớ làm thế thì bây giờ chắc hẳn tớ đã có một chức vụ cao hơn rồi."
Rồi Becky, sống ở thành phố khác nhưng đãquay về họp lớp nói, "Khi tớ nghe câu chuyện và những lời bình luận của mọi người ở đây, tớ đã phải rự cười mình. Tớ đã giống E hèm rết lâu, e hèm, Ư hừm và sợ thay đổi. Tớ đã không nhận ra có bao nhiêu người cũng đã làm như thế. Tớ sợ mình đã truyền nó cho con cái mà không biết.
"Khi nghĩ về nó, tớ nhận ra sự thay đổi thực sự có thể dẫn người ta tới một chốn mới tốt hơn, mặc dù người ta sợ không có nó".
"Nhớ một lần khi con trai tớ học năm thứ hai trung học. Công việc của chồng tớ đòi hỏi chúng tớ chuyển từ Ilinois tới Vermont và con trai chúng tớ đã đau khổ vì phải rời bỏ bạn bè. Nó là một ngôi sao bởi lội mà trường ở Vermont lại không có đội bởi. Thế là nó giận dữ với chúng tớ vì làm nó phải chuyển đi".
"Thế mà cuối cùng nó đâm ra yêu những ngọn núi ở Vermont, chọn chơi trượt tuyết, trượt cho đội của trường và bây giờ sống hạnh phúc ở Colorado".
"Giá tất cả chúng ta đều cùng nhau thích thú với câu chuyện pho mát này, bên tách sô cô la nóng, chúng ta đã có thể giữ cho gia đình tránh khỏi nhiều căng thẳng."
Jessica nói, "Tớ đang định về kể cho cả nhà nghe câu chuyện này. Tớ sẽ hỏi các con tớ chúng nghĩ tớ là ai - Khụt khịt, Hối hả, E hèm hay Ư hừm - và chúng tự thấy chúng là ai. Chúng tớ sẽ thảo luận xem đâu là pho mát Cũ và pho mát Mới có thể là gì."
"Ý hay đấy," Richard nói, khiến mọi người ngạc nhiên - thậm chí tự anh cũng thấy thế.
Frank bình luận, "Tớ nghĩ sẽ làm giống Ư hừm, di chuyển theo pho mát và thưởng thức nó! Và tớ sẽ truyền câu chuyện này cho bạn bè tớ, những đứa đang lo lắng rằng khi rời khỏi quân đội không biết sự thay đổi có thể có ý nghĩa gì với mình. Có thể sẽ dẫn đến vài cuộc thảo luận thú vị."
Michael nói, "ờ, đó chính là cách chúng tớ đã cải thiện công việc kinh doanh của chúng tớ. Chúng tớ đã tổ chức vài cuộc thảo luận về những gì rút ra từ câu chuyện pho mát và cách ứng dụng nó vào tình huống của mình".
"Tuyệt lắm, vì chúng tớ có cách nói vui dùng để nói về cách đối phó với sự thay đổi. NÓ rất hiệu quả, đặc biệt là khi lan truyền sâu hơn trong công ty."
Nathan hỏi, "ý cậu "sâu hơn" là gì?"
"Ờ thì, càng đi sâu vào công ty, chúng tớ càng phát hiện ra nhiều người cảm thấy họ có ít năng lực. Có thể thông cảm cho họ về nỗi lo ngại rằng sự thay đổi bất buộc từ phía trên có thể ảnh hưởng tới họ. Vậy là họ từ chối thay đổi".
"Nói tóm lại, sự thay đổi bắt buộc là sự thay đổi bị phản đối".
"Nhưng khi câu chuyện pho mát được truyền tụng tới từng người trong công ty, nó giúp chúng tớ thay đổi cách nhìn về sự thay đổi. Nó giúp mọi người đều cười, hay ít nhất cũng mỉm cười, chế nhạo nỗi lo sợ cố hữu của họ và muốn tiến lên".
"Tớ chỉ ước gì mình được nghe câu chuyện pho mát này sớm hơn," Michael bổ sung.
"Sao thết" Carlos hỏi.
"Bởi vì trong khi chúng tớ quanh quẩn với vấn đề thay đổi, công việc kinh doanh của chúng tớ đã suy thoái trầm trọng đến nỗi chúng tớ phải để mọi người ra đi, như tớ nói hồi nãy, gồm cả một số bạn tốt. Chuyện đó thật khó khăn với tất cả chúng tớ. Tuy nhiên, những người ở lại và hầu hết những người ra đi đều nói câu chuyện pho mát giúp họ nhìn mọi việc khác đi và đối phó tốt hơn".
"Những người phải ra đi tìm việc làm mới nói lúc đầu họ gặp khó khăn, nhưng nhớ lại câu chuyện đã giúp hq rất nhiều."
Angela hỏi, "Cái gì giúp họ nhiều nhất?"
Michael trả lời, "Sau khi đã vượt qua được nỗi sợ hãi, họ bảo tớ điều tốt nhất là họ nhận ra rằng có pho mát Mới bên ngoài đang chờ được tìm thấy!"
"Họ nói giữ một bức tranh pho mát Mới trong đầu tự nhìn thấy mình làm tốt một công việc mới - làm họ thấy thoải mái hơn, giúp họ thể hiện tốt hơn trong các cuộc phỏng vấn tìm việc. Có một số người kiếm được công việc tốt hơn."
Laura hỏi, "Còn những người ở lại công ty cậu thì sao?"
"À Michael nói, "thay vì than phiền về những thay đổi đang diễn ra, mọi người nói, người ta dời chỗ pho mát của tôi rồi. Hãy cùng đi tìm pho mát Mới." Nó tiết kiệm được nhiều thời gian và giảm bớt căng thẳng".
"Chẳng bao lâu sau, những người phản đối đã nhìn thấy lợi ích của sự thay đổi. Thậm chí hq còn giúp dẫn đến sự thay đổi."
Cory nói, "Tại sao cậu nghĩ là họ đã thay đổi?"
"Họ đã thay đổi sau khi áp lực ngang hàng trong công ty chúng tớ thay đổi."
Anh hỏi, "Chuyện gì xảy ra ở hầu hết các tổ chức mà các cậu tham gia khi một thay đổi được các lãnh đạo cấp cao công bố? Hầu hết mọi người sẽ nói thay đổi là một ý kiến hay hay dở?"
"Một ý kiến dở," Frank trả lời.
"Đúng," Michael đồng tình. "Tại sao?"
Carlos nói, (VÌ mọi người muốn giữ mọi chuyện như cũ và họ nghĩ thay đổi sẽ có hại cho họ. Khi một người nói thay đổi là một ý kiến dở, những người khác cũng sẽ nói như vậy." "Đúng, họ không thể thực sự cả ai thấy điều đó Michael nói, "nhưng họ đồng tình cho thống nhất với nhau. Đó là loại áp lực ngang hàng chống lại sự thay đổi ở bất kỳ tổ chức nào."
Becky hỏi, "Vậy mọi chuyện đã khác đi như thế nào sau khi mọi người nghe chuyện pho mát?"
Michael nói đơn giản, "áp lực ngang hàng đã thay đổi vì không ai muốn trông giống E hèm!"
Mọi người cùng cười.
"Họ muốn phát hiện ra những thay đổi trướcthời đại và hối hả hành động, hơn là ngồi e hèm và rớt lại phía sau."
Nathan nói, "Đó là một điểm tốt nổi bật. Không một ai trong công ty của chúng tớ sẽ muốn trông giống E hèm. Thậm chí họ có thể thay đổi. Tại sao cậu không kể cho chúng tớ nghe câu chuyện này từ lần họp lớp lần trước? Nó có thể có tác dụng."
Michael nói, "Nó có tác dụng đấy".
"Tác dụng nhất, dĩ nhiên là khi mọi người trong tổ chức của ta được nghe câu chuyện - dù là trong một tập đoàn lớn, một doanh nghiệp nhỏ hoặc gia đình ta - bởi vì một tổ chức chỉ có thể thay đổi khi có đầy đủ mọi người trong đó thay đổi."
Rồi anh đưa ra một ý kiến cuối cùng. "Khi chúng ta dã thấy tác dụng của câu chuyện đối với bản thân, chúng ta truyền câu chuyện cho những người mà chúng ta muốn quan hệ làm ăn, biết rằng họ cũng đang đối phó với sự thay đổi. Chúng ta gợi ý rằng chúng có thể là "pho mát Mới" của họ, nghĩa là là những đối tác tốt hơn để cùng họ thành công. Nó đưa đến một công việc kinh doanh mới."
Câu đó gợi cho Jessica vài ý tưởng và nhắc chị rằng chị đã nhận vài cuộc điện thoại gọi mua hàng sáng nay. Chị nhìn đồng hồ và nói, "Thôi nào, đã đến lúc tớ rời khỏi Trạm pho mát này để đi tìm một ít pho mát mới rồi."
Cả nhóm cùng cười ồ lên và bắt đầu chào nhau. Nhiều người trong số họ muốn tiếp tục trò chuyện nhưng phải về. Khi ra về, họ cám ơn Michael một lần nữa.
Anh nói, "Tớ rất mừng là các cậu đã thấy câu chuyện có ích, và tớ hy vọng rằng các cậu sẽ sớm có cở hội chia sẻ nó với những người khác."

HẾT

3 nhận xét:

Nặc danh nói...

thanks!!!!!!!!

nhu hoai nói...

hay lam ne ! http://khotailieu.edu.vn

ve may bay gia re nói...

Bài viết có những ý tưởng rất hay.

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive