05: Bí Mật Của May Mắn
22/7/10
0
nhận xét
Bí mật thứ 4
Sequoia – Nữ hoàng của các loài cây
Sáng hôm sau, Nott - hiệp sĩ áo đen, thức dậy trong tâm trạng khá chán nản. Nếu như theo lời thần Gnome và Bà chúa hồ thì rõ ràng anh đang lãng phí thời gian của mình ở đây. Giờ anh có nên tiếp tục ở lại nữa hay không? Ý nghĩ bỏ cuộc bắt đầu nhen nhúm trong đầu Nott. Tuy nhiên cuộc hành trình đến khu rừng Mê Hoặc hãy còn khá dài, và vì giờ Nott đã ở đây nên anh quyết định sẽ bám trụ đến cùng.
Nott chẳng biết phải làm gì nữa. Bây giờ anh biết nói chuyện với ai? Nott cưỡi ngựa vẩn vơ trong khu rừng mà chẳng biết phải đi đâu. Trên đường, Nott gặp không biết bao nhiêu sinh vật kỳ lạ mà chỉ có thể được tìm thấy ở khu rừng Mê Hoặc nhưng anh cũng chẳng buồn để mắt tới. Giờ đây, anh chỉ chăm chú vào mỗi một điều: căng mắt tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào giúp anh tìm thấy cây bốn lá. Đột nhiên, Nott chợt nhớ ra rằng mình chưa nói chuyện với Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng, thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ.
Nott chạy ngay đến trung tâm của khu rừng. Sequoia là cây đầu tiên mọc ở khu rừng này, vì thế nên bà đứng sừng sững ngay giữa rừng. Nott nhảy xuống ngựa và đi tới phía trước bà. Anh biết rằng ở khu rừng Mê Hoặc, tất cả các sinh vật và ngay cả rất nhiều loài vật không có sự sống khác cũng biết nói. Vì thế Nott lên tiếng chào bà:
- Thưa Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây. Bà có thể nói chuyện với ta không?
Không có tiếng trả lời nào cả. Nott thử thêm một lần nữa:
- Hỡi Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây - ta đang nói chuyện với bà. Hãy trả lời ta. Bà có biết ta là ai không? Ta là hiệp sĩ Nott đây.
Sequoia bắt đầu lắc lư thân hình vĩ đại của mình, cất lên tiếng nói nặng nề:
- Tất nhiên ta biết mi là ai. Ngươi không biết là ta biết mọi loài cây trong khu rừng này sao? Ngươi không biết là tất cả các cây trong khu rừng này đều liên lạc thường xuyên với nhau qua các lá cây của chúng hay sao? Thông tin được truyền đi nhanh chóng qua các nhánh cây đan xen lẫn nhau. Hãy hỏi ta điều mi muốn biết rồi hãy đi đi. Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi. Đừng dài dòng nhiều chuyện làm ta mệt.
- Ta sẽ nói ngắn gọn thôi – Nott trả lời – Ta được biết là trong vòng ba ngày nữa tính từ ngày hôm nay, một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong khu rừng này. Thế nhưng cả thần Gnome lẫn Bà chúa hồ đều khẳng định với ta rằng chưa từng có một cái cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc cả. Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này. Bà biết mọi thứ diễn ra ở đây vì bà thường xuyên vẫn nói chuyện với tất cả các loài cây. Câu hỏi của ta rất đơn giản: Có thật là chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này không?
Sequoia im lặng suy nghĩ. Bà bắt đầu lần giở lại ký ức xưa cũ của mình, từ hai ngàn năm về trước, đi từ từng năm từng năm một được lưu trữ trong từng sớ gỗ trong cái thân hình khổng lồ của mình. Và việc này thì cần phải có thời gian. Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột:
- Nào, bà hãy trả lời ta đi. Ta đang rất vội.
- Ta còn đang suy nghĩ. Ta đang cố nhớ lại đây. Ngươi cũng giống như hầu hết mọi người, thật thiếu kiên nhẫn! Ngươi cần học tập tính kiên nhẫn của các loài cây.
Năm phút nữa lại trôi qua. Nott bây giờ đã không còn chịu được nữa. Anh quay đầu lại định bỏ đi vì nghĩ rằng Nữ hoàng Sequoia không muốn trả lời. Nhưng ngay khi Nott chuẩn bị leo lên lưng ngựa thì Sequoia bắt đầu lên tiếng. Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong:
- Đúng như vậy, chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc, đặc biệt lại là một Cây Bốn Lá thần kỳ. Điều này chưa từng xảy ra trong hai ngàn năm qua. Chưa bao giờ.
Nott cảm thấy một nỗi thất vọng to lớn đang chiếm lấy lòng anh. Rõ ràng là Merlin đã nhầm rồi. Hay thậm chí còn tệ hơn… biết đâu ông ta đang cố tình gạt mình.
Nott thật sự chán nản. Đây đã là cư dân thứ ba trong khu rừng này nói rằng may mắn không ở bên cạnh anh – mà toàn là những người rất đáng tin cậy. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn. Nghe đi nghe lại cùng một điều khiến anh ngày càng tin chắc là nó đúng. Anh không thể nhận ra rằng mình cần phải làm một cái gì đó, vì thế Nott trở nên vô cùng khốn khổ.
Trái ngược lại với Nott, trong cùng sáng hôm đó, hiệp sĩ Sid thức dậy sảng khoái và đầy hy vọng hơn bao giờ hết. Chàng nghĩ về những điều mình đã đạt được: đất mới với thật nhiều nước. Nếu đó là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên thì bây giờ chàng muốn biết nó cần bao nhiêu ánh sáng và bóng râm thì đủ.
Sid là một hiệp sĩ chứ không phải là một người làm vườn chuyên nghiệp, vì thế chàng cần phải hỏi xin ý kiến của một người hiểu biết về cây cối. Chàng tự hỏi không biết nên gặp ai đây. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên:
- Dĩ nhiên rồi! Còn ai khác hơn là Sequoia nữa đây. Bà ta là chủ của các loài cây và là cây thông thái nhất trong khu rừng này. Bà chắc chắn sẽ giúp được ta.
Sid lên ngựa chạy thẳng đến giữa rừng. Một cái cây khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mắt chàng khi đến nơi. Chàng biết ngay đó chính là Sequoia. Chàng liền xuống ngựa, quỳ xuống và kính cẩn lên tiếng:
- Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây kính mến. Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không?
Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. Sid khẩn khoản:
- Thưa thần Sequoia - Nữ hoàng của các loài cây đáng kính. Nếu Người không quá mệt thì con xin hỏi Người đôi điều ạ. Còn nếu Người không muốn nói chuyện bây giờ thì con sẽ quay lại sau ạ.
Thật ra, Sequoia không định trả lời thêm một câu hỏi xấc xược của một gã hiệp sĩ kiêu căng nào khác nữa, thế nhưng qua lời nói và điệu bộ của Sid, bà thấy chàng không phải là một hiệp sĩ loại đó. Khi Sid chuẩn bị đứng dậy đi, Sequoia liền lên tiếng:
- Quả tình ta rất mệt. Nhưng hãy nói đi, ngươi muốn hỏi ta điều gì?
- Cảm ơn Người đã trả lời con. Câu hỏi của con rất đơn giản: Một cây bốn lá thì cần bao nhiêu ánh sáng là đủ ạ?
- Ừm… - Sequoia trầm ngâm. Nhưng lần này bà không cần nghĩ ngợi gì lâu cả vì bà biết câu trả lời quá rõ.
- Nó cần nhiều ánh sáng cũng như là bóng râm vậy. Nhưng ngươi sẽ không tìm được một nơi nào như thế trong khu rừng này đâu. Ngươi thấy đó, khu rừng này nơi nào cũng tràn ngập bóng tối vì luôn bị bao phủ bởi những tán lá rậm rạp. Đó là lý do tại sao chẳng có một loại cây bốn lá nào mọc ở đây cả. Đó là câu trả lời cho câu hỏi của ngươi. Giờ thì tạm biệt. Hãy bảo trọng nhé, chàng trai.
Nhưng Sid không dễ dàng nản chí.
- Khoan đã, thưa Người. Chỉ một câu hỏi nữa thôi, con xin Người. Thưa Nữ hoàng của các loài cây, xin Người cho phép con được tỉa bớt một số nhánh cây trong rừng này có được không ạ?
Sequoia trả lời:
- Ngươi không cần sự cho phép của ta. Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi. Chưa từng có ai trong khu rừng này chịu làm việc để giữ cho khu rừng này sạch đẹp và khỏe mạnh. Chẳng ai thèm cắt bớt những nhánh cây già cỗi, vì thế không thể có một tí ánh sáng nào nơi đây cả, và cây không thể tươi tốt được. Cư dân trong khu rừng này rất lười biếng. Chúng chỉ thích rong chơi suốt ngày và luôn để việc cần làm hôm nay đến “ngày mai” mới làm. Vì thế hãy cứ làm điều ngươi muốn. Ngươi không cần sự chấp thuận của ta. Bất cứ cái cây nào cũng sẽ rất vui mừng nếu ngươi làm điều đó cho nó.
- Cảm ơn! Cảm ơn Người rất nhiều!
Sid kính cẩn lùi lại rồi mới quay mình leo lên lưng ngựa.
Thế là hiệp sĩ áo trắng phi ngựa thẳng đến mảnh đất nhỏ tươi tốt và sẵn nước của mình. Lúc này trời đang tối dần. Chỉ cần chặt bớt các nhánh cây nữa là xong rồi. Chàng có thể nghỉ ngơi bây giờ và ngày hôm sau mới bắt đầu làm cũng chẳng sao. Nhưng Sid chợt nhớ tới lời của Sequoia. Bà nói rằng người ta thường hay để lại việc tới ngày mai mới làm. Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: “Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa.” Đúng là dường như chàng sẽ không còn cần phải làm gì thêm nữa nên chàng có thể để việc này vào ngày mai. Nhưng nếu chàng làm ngay bây giờ thì chàng sẽ có thêm một ngày trống nữa và biết đâu nó sẽ giúp thêm gì cho chàng thì sao. Vì thế Sid quyết định tranh thủ thời gian trời còn sáng để làm luôn hôm nay.
Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình, chàng đã hành động và không trì hoãn những việc cần làm.
Sid bắt đầu leo lên các cây trong khu vực đã chọn. Chàng không chắc chắn là ánh sáng sẽ rọi vào đâu và cũng không muốn mạo hiểm nên quyết định lần lượt leo lên mười hai cái cây lớn quanh đó và dùng kiếm chặt bớt các nhánh cây. Chàng làm việc miệt mài suốt đêm không ngơi nghỉ cứ như thể điều có ý nghĩa nhất trên đời bây giờ với chàng là tỉa cây vậy. Và kết quả cuối cùng thật tuyệt vời. Những tia sáng đã xuyên qua những tán lá dày tỏa xuống vùng đất, làm sáng cả một khu rừng.
Sid vô cùng vui sướng. Thật lạ thay, càng làm việc, chàng lại không còn suy nghĩ nhiều về việc cái nơi mà chàng đã vun đất, đã mang lại nguồn nước và đã làm quang cây cối liệu có phải là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc hay không. Chàng đã biết những yêu cầu cần có của một cây bốn lá và chàng đã cung cấp đầy đủ những đòi hỏi đó. Thế ngày mai chàng sẽ làm gì đây? Biết đâu còn có những việc rất cần thiết mà chàng chưa làm thì sao? Chàng đã làm việc suốt đêm để dự phòng cho điều đó.
Dù chỉ ngủ được trong chốc lát, nhưng trong giấc ngủ chàng lại mơ thấy Cây Bốn Lá thần kỳ. Trong giấc mơ này, chàng thấy nó vươn lên mạnh mẽ từ mảnh đất ẩm ướt và tươi tốt của mình. Chàng thấy bốn lá hình trái tim của nó mở bung ra hứng lấy những tia nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua những nhánh cây khổng lồ bao quanh nó.
Vậy là chỉ còn lại hai ngày nữa mà thôi.
ALEX ROVIRA & FERNANDO TRÍAS DE BES
Nguồn: Good Luck - Bí mật của may mắn - Cty Trí Việt - First News và NXB Tổng hợp TP.HCM phối hợp ấn hành
Bí mật thứ 5
Ston – Mẹ của các loại đá
Vào buổi sáng thứ sáu, Nott vẫn buồn bã lang thang trong khu rừng già. Chắc chắn là anh biết mình sẽ chẳng tìm được một cây bốn lá nào cả nhưng anh không muốn quay trở lại lâu đài một mình. Anh sẽ tìm Sid cùng về, nếu có bị cười vào mũi thì dẫu sao hai cũng còn đỡ hơn một.
Đó là ngày chán chường nhất của Nott trong khu rừng Mê Hoặc. Anh chẳng biết làm gì hơn ngoài việc chạy đi săn đuổi vài sinh vật hay con thú kỳ lạ. Thỉnh thoảng anh cũng tình cờ gặp phải những cây độc đáo, quái lạ mà anh chưa từng thấy trước đây. Thế nhưng cũng chẳng có gì khác hơn nữa. Chẳng thấy thú dữ đâu để thử thách, dù buổi tối đó đây vẫn vọng về những tiếng hú bí hiểm.
Điều tồi tệ nhất chính là cái cảm giác buồn bã mà anh đang cảm nhận rõ ràng hơn bao giờ hết, đó là: anh chắc chắn rằng sẽ không bao giờ gặp được may mắn trong cuộc đời mình, chứ nếu không thì bây giờ anh hẳn đã tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ rồi. Bằng không thì dĩ nhiên là Merlin đã lừa dối anh.
Nhưng nếu Merlin đã lừa anh thì tại sao anh vẫn còn ở đây chờ đợi mãi? Chờ đợi nghĩa là tin vào Merlin, hy vọng vào một sự may mắn sẽ đến, nhưng càng chờ thì anh lại thấy may mắn đang ngày càng xa dần anh. Anh đã làm gì sai nào? Sao anh lại thấy khổ sở đến thế? Anh tự hỏi: “Ta xứng đáng có được may mắn. Sao nó vẫn không đến với ta?”
Cả ngày hôm đó, anh lang thang khắp khu rừng với những suy nghĩ bi quan như thế. Vì anh cũng chẳng còn biết làm gì khác nữa nên Nott quyết định đi gặp nói chuyện với Ston – Mẹ của các loại đá. Anh muốn có thêm một người nữa khẳng định những gì mà anh đã biết: rằng không có một cây bốn lá nào mọc được trong khu rừng này cả, rằng anh là một người không may mắn.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi Nott quyết định như vậy vì đó là một đặc điểm của những người tự cho là mình thiếu may mắn. Họ tìm kiếm những người giúp họ tái khẳng định những suy nghĩ yếm thế của mình. Cái cảm giác rằng mình là một nạn nhân, một người bị lừa, một người không may mắn thì cũng chẳng hay ho gì nhưng ít ra nó cũng giúp họ cảm thấy phần nào nhẹ nhàng hơn.
Thần Ston trú ngụ trên đỉnh của Núi Mẹ, một ngọn núi cheo leo đầy những hòn đá tảng gai góc. Leo lên được ngọn núi này thật là một điều cam go. Từ trên đỉnh núi Nott sẽ nhìn được bao quát toàn bộ khu rừng Mê Hoặc và có thể anh sẽ thấy được Sid đang ở đâu đó. Anh sẽ nói chuyện với Sid để xem anh ta có muốn về cùng anh không.
Khi Nott leo được lên đỉnh núi thì anh thấy thần Ston đang nói chuyện với một con chim mười hai cánh. Ngay khi thấy Nott, con chim lập tức bay đi.
- Nhìn kìa! Một trong hai hiệp sĩ đi tìm sự may mắn đã đến đây! Bốn ngày qua các ngươi là chủ đề chính bàn tán trong khu rừng này đó. Ngươi đã tìm thấy Cây Bốn Lá thần kỳ chưa? – Bà nhìn Nott mỉm cười giễu cợt.
Nott trả lời, rõ ràng là rất giận dữ:
- Ngươi biết là ta chưa tìm được rồi còn gì! Ston, hãy nói cho ta biết, có phải là trong khu rừng này chưa bao giờ có một cây bốn lá nào mọc lên phải không? Hoặc cũng có thể là nó mọc quanh đây, lẩn khuất trong những tảng đá này?
Thần Ston không thể nào nhịn được cười, bà cười mãi không dứt:
- Dĩ nhiên là không rồi! Giọng nói nhà ngươi dường như cũng muốn khẳng định điều đó rồi. Sao ngươi lại còn có thể trông mong một cây bốn lá mọc được trên những hòn đá này nhỉ? Chắc là ngươi mất trí rồi. Ngươi phải cẩn thận đấy. Bất cứ ai lang thang ở đây quá lâu mà không có mục đích nào rõ rệt thì sẽ phát điên lên đấy. Chẳng có một cây bốn lá nào mọc được ở đây cả. Cây bốn lá không thể mọc được ở nơi nào có đá.
Chẳng còn gì để nói, Nott chậm chạp leo xuống núi. Văng vẳng đâu đây là tiếng thần Ston cười giễu cợt.
Giờ thì anh chẳng có thể làm gì được nữa. Sự sợ hãi mong muốn của anh cuối cùng đã được khẳng định: “Ta sẽ không bao giờ gặp may mắn.” – anh thầm nghĩ. Sau đó Nott chợt nhớ đến Sid và anh cảm thấy vui hơn một chút. Nott nghĩ: “Cái gã điên đó chắc chắn cũng chẳng tìm được Cây Bốn Lá thần kỳ cho dù hắn có đào nát khu rừng này lên.” Nghĩ về sự thất bại của người khác làm Nott thấy nhẹ nhàng, thoải mái hơn, thậm chí cả thích thú nữa. “Nếu không có Cây Bốn Lá thần kỳ cho ta thì cũng sẽ không có cây nào cho hắn cả.”
Sau đó Nott yên tâm leo lên lưng ngựa đi tìm một chỗ ngủ qua đêm.
Ngược lại với Nott, sáng hôm đó, ngay khi vừa thức dậy, Sid thấy ngay kết quả của những việc chàng đã làm đêm hôm qua: chàng thấy những tia nắng mặt trời rạng rỡ chiếu sáng mảnh đất tươi tốt đầy nước mà chàng đã chuẩn bị. Chàng cảm thấy vui sướng và tự hào về mình. Chàng đã làm tất cả những gì cần thiết để một cây bốn lá có thể mọc lên được. Giờ chỉ còn là vấn đề chàng đã chọn đúng địa điểm hay không, nhưng chàng cũng không còn mấy lo lắng về điều đó nữa.
Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, vì vậy quyết định làm gì trong hôm nay là rất quan trọng. Vì chàng đã làm tất cả những gì chàng cho là cần thiết nên điều khôn ngoan bây giờ chính là tìm xem có việc gì còn bị bỏ sót hay không.
Đất, nước, ánh sáng… chàng còn cần thứ gì khác nữa không nhỉ?
Vì thế cả buổi sáng, chàng đi hỏi tất cả những sinh vật mà chàng gặp được trong khu rừng xem cây bốn lá còn cần những điều kiện gì để mọc lên ngoài đất, nước, ánh sáng và bóng râm ra. Thế nhưng chẳng ai có thể đưa ra cho chàng một câu trả lời thỏa đáng.
Trời đã xế trưa. Chàng không còn nghĩ thêm ra được ai để hỏi nữa. Ngước lên nhìn trời, bỗng tầm mắt chàng thấy thấp thoáng một đỉnh núi rất cao từ phía xa. Có lẽ mình nên lên trên ấy. Biết đâu từ đỉnh cao chót vót ấy chàng có thể tìm thấy những việc cần làm thì sao?
Tất cả các hiệp sĩ đều biết rằng điểm cao nhất trong khu rừng Mê Hoặc chính là Núi Mẹ, nhưng khi Sid đến được Núi Mẹ thì chàng mới nhận thấy độ cao kinh khủng của nó. Chỉ còn nửa ngày nữa là tới hạn cuối cùng mà Merlin đưa ra. Chàng có nên leo lên hay không? Cho dù chàng có phát hiện được thêm điều gì trên đó nữa thì chàng cũng chẳng còn thời gian đâu để mà thực hiện.
Tuy nhiên Sid vẫn quyết định leo lên núi. Tại sao? Đơn giản là vì chàng nghĩ về những gì đã làm, những nỗ lực và công sức mà mình đã bỏ ra. Sau tất cả những gì chàng đã đạt được thì thật vô nghĩa khi không đi hết con đường đã chọn.
Sid bắt đầu leo lên ngọn núi cao sừng sững trước mặt. Những ngọn gió nhẹ thoảng qua làm giảm bớt sự mệt mỏi của hành trình chinh phục ngọn Núi Mẹ. Khi đã lên tới đỉnh, chàng ngồi xuống lướt tầm mắt về phía đường chân trời xa xăm, hi vọng tìm thấy một nguồn cảm hứng nào đấy. Thế nhưng chẳng có điều gì xảy ra cả.
Đột nhiên một giọng nói thét lên làm chàng giật nẩy mình, và ngạc nhiên thay, nó đến từ … ngay dưới chỗ chàng ngồi.
- Ngươi làm ta ngạt thở rồi nè!
Sid nhảy bật lên nhanh đến nỗi chàng suýt té xuống sườn núi.
- Một hòn đá biết nói? Thật không thể tin được!
- Ta không phải là một hòn đá biết nói. Ta là Ston – Mẹ của các loại đá – Bà bực bội sửa lời Sid – Chắc ngươi lại là một hiệp sĩ đang đi tìm… ha, ha, ha… Cây Bốn Lá thần kỳ chứ gì?
- Người thật sự là Mẹ của các loại đá à? Nếu vậy, chắc Người không biết gì nhiều về cây bốn lá, phải không ạ?
- Dĩ nhiên ta không biết nhiều về nó nhưng ta cũng biết một đôi chút. Ta đã nói với tên hiệp sĩ áo đen kia rằng: cây bốn lá không thể nào mọc lên ở nơi nào có đá được.
- Người nói là cây bốn lá à?
- Đúng vậy, cây bốn lá.
- Thế còn cây ba lá thì sao?
- Cây ba lá thì có thể mọc được trên đất có đá. Tuy nhiên cây bốn lá thì rất yếu, vì thế nó cần đất sạch đá thì mới có thể mọc lên được.
Sự khác nhau này có lẽ chẳng mấy người chú ý đến, nhưng đối với Sid thì khác. Chàng hiểu rằng biết được những điều mà người khác thật sự không biết hay không quan tâm đến có một ý nghĩa rất quan trọng. Đôi khi những yếu tố chính lại thường có thể được tìm thấy trong những chi tiết tưởng chừng như rất vụn vặt.
- Ồ! Sao trước đây mình lại nghĩ không ra nhỉ? Cảm ơn Người rất nhiều! Cháu phải đi đây. Thời gian sắp hết rồi!
Sid vội vàng leo xuống núi chạy thẳng tới mảnh đất của mình. Khi Sid tới nơi, chàng chỉ còn đúng hai tiếng trời sáng nữa để có thể moi tìm bỏ những hòn đá ẩn trong đám đất mới của chàng. Thật vậy, chỗ đất chàng đã chọn chứa đầy đá. Cho dù nếu chàng chọn đúng vị trí thì Cây Bốn Lá thần kỳ cũng sẽ không thể nào mọc lên được ở một nơi đầy đá như vậy được.
Sid nhận ra tầm quan trọng của câu nói: “Đừng cho là mình đã cố gắng rồi, mình vẫn có thể làm được việc gì đó hữu ích nữa”. Chính điều này đã luôn giúp chàng nhìn và hướng về phía trước. Sid cũng nhận ra rằng những điều quan trọng thường ẩn chứa trong những việc tầm thường nhất. Cho dù khi mọi việc dường như đã được hoàn tất, nếu ta có một thái độ đúng đắn, luôn sẵn lòng muốn biết liệu có còn việc gì khác cần làm nữa không, thì sẽ luôn có một dấu hiệu chỉ cho ta biết điều ấy. Quả đúng là mọi việc đã xảy ra như thế. May là Sid đã không trì hoãn việc tỉa bớt các nhánh cây, nếu không thì chắc là anh sẽ không còn thời gian để biết được là mình cần phải xới bỏ đá thì cây bốn lá mới có thể mọc lên được.
Cũng giống như những đêm trước, trong giấc ngủ chập chờn trên nền đất gồ ghề, Sid lại mơ về cây bốn lá. Chàng mơ thấy nó mọc lên đẹp rực rỡ ngay giữa mảnh đất tươi mới, đầy nước và đã được loại hết đá cục. Chàng cũng mơ được cầm nó trên tay, tận hưởng mùi cỏ thơm nồng nàn tiết ra từ những chiếc lá hình trái tim xanh mướt. Nó thật đến độ chàng chắc chắn rằng đây là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ lần đầu tiên mọc lên. Giấc mơ làm chàng vui sướng làm sao!
Bóng đêm đen kịt giăng phủ dày đặc. Chỉ còn một ngày nữa thôi. Ngày mai, theo giấc mơ của Sid, Cây Bốn Lá thần kỳ, loài cây mang lại sự may mắn vô tận sẽ mọc lên trong khu rừng Mê Hoặc.
May mắn tìm ở đâu?
ALEX ROVIRA & FERNANDO TRÍAS DE BES
Nguồn: Good Luck - Bí mật của may mắn - Cty Trí Việt - First News và NXB Tổng hợp TP.HCM phối hợp ấn hành
0 nhận xét:
Đăng nhận xét