Your Adsense Link 728 X 15

Trưởng thành từ hy vọng - kỳ 9

Posted by Kenny Phạm 8/4/12 1 nhận xét
Vào lúc chúng tôi rời quán, nhiều cửa hàng đã mở cửa, và mặc dù chúng dành cho khách du lịch, Mẹ vẫn quyết vào mua. Khi tôi đứng giữa hai dãy hàng, mẹ lấy các áo sơ-mi ướm thử lên vai tôi và quần lên hông tôi, kiểm tra kích thước áo quần đã thử và tự xét xem các thứ nào mẹ thích nhất.
Rồi mẹ làm điều mà tôi chưa hề trông thấy bà Kate làm, lấy một lô một lốc áo và váy ngắn, sau đó cầm một món biến vào phòng thử đồ để tôi đứng bên ngoài với ôm quần áo còn lại. Khi mẹ gọi lấy thêm món khác, tôi rút chúng ra từ đống quần áo, đoạn với tay đưa vào cho Mẹ qua bức màn kéo kín. Cứ vài phút, mẹ lại bước ra khỏi phòng thử, đi chân trần, mặc một bộ đồ mới, biểu diễn cho tôi xem, nhưng hầu như là cho tấm gương trước mắt.
Cơn mưa phùn buổi sáng dần dần nặng hạt, làm cho hai chúng tôi và các túi xách đựng đồ thấm ướt đến giữa xế trưa. Mẹ dừng ngẫu nhiên tại một khách sạn, tặng nhanh cho tôi một nụ cười, đoạn kéo tôi vào bên trong. Mẹ đưa mắt nhìn các bức tường trống không, dành chút ít thời gian để ngắm trần nhà to rộng.
Hai cánh mũi phập phồng hít hít mùi hỗn hợp của bụi đến từ phòng tiếp tân và cái ẩm ướt từ bên ngoài, mẹ nhìn tôi đoạn nhún vai, sau đó đưa mắt tìm âm thanh phát ra từ cái tivi của quán bar bên cạnh. Mẹ trao đổi vài phút với viên tiếp tân buồn chán của khách sạn về việc làm thủ tục đăng ký mà không phải trả thêm tiền. “Con tôi và tôi sẽ bị sưng phổi trước khi về đến nhà.” Mẹ không nói gì với y nữa khi y quay lại với công việc giấy tờ. Mẹ nói nhỏ đôi điều về việc mẹ và tôi phải làm.
“Có con có mẹ cũng thuận lợi đấy chứ!” Mẹ cúi xuống nhìn mặt tôi trong khi viên tiếp tân lo làm xong việc sổ sách. Đưa các ngón tay lên mái tóc ướt của tôi, Mẹ cào đủ mọi hướng và chắc chắc lưỡi. Tôi nhìn lại phía sau, mỉm cười đoạn nhanh chóng sắp xếp đồ đạc vào đúng chỗ. Mẹ gục gặc đầu, “Bà ngoại đã dạy dỗ con thành một đứa bé rất ngoan.”
Chúng tôi đi lên phòng trọ, ở đây phòng bốc mùi còn hơn ở phòng tiếp tân. Trên giường, mẹ và tôi nằm bên cạnh nhau, cùng xem tivi và ngủ thiếp đi trong tiếng mưa rơi ở bên ngoài. Khoảng vào giờ ăn tối, mẹ gọi một cái bánh pizza. Khi đêm xuống, mẹ lau mặt cho tôi và bảo tôi chuẩn bị đi ngủ.
Khi ra khỏi phòng tắm với cái áo thun và cái quần đùi, tôi thấy mẹ đang mặc một cái áo nịt ngực, đưa tay vào túi xách vừa mua ban chiều tìm cái gì đó để mặc. Ở cách giường vài bộ, mẹ mở cánh cửa sổ trông ra lối đi hẹp, ở cách giường vài bộ, để cho lò sưởi thoát hơi. Trời gần như ngưng mưa, để lại những vết ẩm ướt trên những chiếc xe chạy ngang, và một ngọn gió lạnh ùa vào phòng.
Giựt cái nhãn ra khỏi chiếc áo mới, mẹ thản nhiên nói, “Cưng à, đã đến giờ đi ngủ.” Tôi ngoan ngoãn leo lên chiếc giường ọp ẹp, tái tê giữa các tấm trải giường lạnh ngắt.
Sau khi cài xong nút áo và xỏ xong đôi giày, mẹ bước đi mấy bước, sau cùng dừng lại trước gương soi để sửa sang mái tóc. Khi mẹ nghiêng vào gần tấm gương hơn để thoa son, tôi cảm thấy lạ lẫm, vô nghĩa. Mẹ ngước lên để ngắm lại mình lần nữa trước khi trở lại hộc tủ nhỏ nằm ở bên giường. Mẹ lấy từ trong ví vài tờ giấy bạc, đoạn ngồi lên giường và nhìn tôi.
“Mẹ định đi đâu đó?” Tôi hỏi, nhìn lại mẹ. “Đừng để con ở lại một mình.”
“Con có còn bé lắm nữa đâu!” Mẹ hỏi, lùa tay vào tóc tôi. “Mẹ xuống dưới nhà kiếm cái gì uống. Thế thôi. Mẹ trở lại ngay.”
“Mẹ thích bạn trai của mẹ lắm à? Con không cố ý làm đổ cà phê lên người ông ấy.”
“Con muốn nói đến Louis à? Dĩ nhiên là con không cố ý. Đừng lo nghĩ về ông ta.”
“Mẹ có thể ở lại không? Chúng ta có thể xem tiếp tivi.”
“Đối với con thì quá trễ rồi. Mẹ đi không lâu đâu.” Mẹ tỏ ra cương quyết, đoạn nói thêm, “Nào, ngủ đi con trai. Ngoan với mẹ đi. Con nhắm mắt lại, chừng nào con ngủ mẹ mới đi. Mẹ sẽ trở về trước khi con thức giấc.” Mẹ thả phịch cái gối xuống cạnh đầu tôi. Con sẽ không biết lúc nào mẹ đi. Mẹ hứa mà. Giờ con hãy ngoan nghe.” Mẹ nghiêng người xuống chỗ tôi, đầu mẹ gần sát đầu tôi.
“Cái đó là cái gì?” Tôi hỏi, ý muốn giữ mẹ ở lại lâu hơn.
“Cái đó là cái gì?” Mẹ tò mò, cười hỏi.
Tôi rút tay khỏi người mẹ và lấy ngón tay chỉ vào khoảng không giữa hai chúng tôi. “Kia kìa.” Mẹ ngồi ngay dậy, Nhưng tôi thấy mẹ hiểu tôi muốn nói gì. “Cái gì trong mắt mẹ vậy?” Tôi nhìn chăm chăm đồng tử mắt bị toạc một đường ra tận tròng đen màu xanh lục sậm, gần như chạm đến tròng trắng. “Mẹ sinh ra đã như thế à? Phải chăng Chúa đã làm thế?”
Mẹ cười to, bóp mạnh hai hông tôi. “Chúa à? Không, Chúa không làm thế.” Mẹ dợm bỏ đi, rồi nói thêm, “Một người đàn ông mà mẹ đã quen.”
“Ai vậy mẹ?” Tôi nằn nì.
Mẹ gượng cười. “Wade, cha của con.”
Mẹ ôm lấy tôi, giải thích, Wade dẫn mẹ đến một quán bar khi hai người quen nhau mới vài tháng. Sau khi đe dọa tay pha rượu vì tội ép bạn gái vị thành niên của ông uống rượu, ông bắt đầu bắt nạt mẹ. “Ông ấy gọi mẹ bằng một cái tên vô cùng thô bỉ.” Mẹ giải thích. “Một cái tên mà con không nên bao giờ gọi một người đàn bà.” Mẹ tát vào mặt ông ấy và đứng dậy bỏ đi. Say mèm và bị sỉ nhục, ông ta gọi to tên mẹ và khi mẹ quay lại nhìn, ông ta ném cái ly vào mặt mẹ. Các vết cắt không nặng và khi lành không để lại vết thẹo. Nhưng mảnh vỡ của thủy tinh đã cắm sâu vào mắt mẹ, để lại thẹo.
Cái đêm trong khách sạn đó, là lần duy nhất mẹ gán cho Wade danh xưng là cha. Về sau này, khi có việc gì liên quan đến ông ta, tôi sẽ theo ý của mẹ. Tôi cũng sẽ gọi ông ta bằng cái tên riêng. Nếu tôi khăng khăng gọi ông ấy là Cha hay thậm chí là Bố, chắc mẹ tôi cũng cho phép. Nhưng tôi biết nếu tôi gọi ông ta bằng Wade thì mẹ sẽ vui hơn, và đó là điều quan trọng nhất. Khi tôi không nghĩ gì đến ông ấy thì sự có mặt của mẹ làm tôi vui sướng. Nụ cười của mẹ đối với tôi là quan trọng hơn cả.
Mẹ lại cúi xuống giường và hôn lên trán tôi. “Khi mẹ trở lại, mẹ sẽ ôm con ngủ.” Mẹ hứa, đưa mắt nhìn cái gối còn trống kế bên tôi. Tôi nhìn mẹ với đôi mắt ngái ngủ, sau đó cảm thấy tấm đắp lỏng ra khi mẹ đứng lên, chỉ còn lại hơi ấm của mẹ.
Mẹ có thể đi không lâu, trước khi tôi thức giấc, trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng. Có cái gì đó xuất hiện trong bóng tối. Tôi lăn qua, nhìn xuống chân giường. Mắt tôi dần tập trung vào một bóng đen ở phía dưới chân mình. Đôi vai rộng, nghiêng nghiêng và cái lưng của một người đàn ông càng lúc càng thấy rõ. Đầu hắn quay sang một bên, và hắn liếc mắt nhìn lên giường. Hắn và tôi nhìn nhau trong bóng tối. Khi mắt hắn bắt gặp cái ví đựng tiền của mẹ tôi, hắn tiến lại chỗ bàn trang điểm ở trước mặt hắn. Hắn thò tay nhẹ nhàng nhón lấy cái ví, rồi tự tin hơn, hắn nhấc cái ví lên. Một thỏi son lăn qua mặt kiếng và rơi xuống đất.
Tôi la to.
Hắn quay lại, giận dữ.
Tôi lại thét lên.
Hắn chạy lại chỗ tôi.
Đầu gối hắn thúc vào bẹ sườn tôi, vừa ngay lúc có tiếng mẹ tôi đập mạnh vào cửa. “Andy!” Mẹ hét to đồng thời với tiếng mở khóa cửa. “Andy! Andy! Andy!”
Ánh sáng từ hành lang chiếu vào phòng. Mẹ tôi chạy đến bên giường. Trong khi mẹ con chúng tôi đứng nhìn, hắn quay lưng biến mất sau khung cửa sổ mở rộng. Hắn chạy theo lối thoát hiểm, xuống con đường nhỏ bên dưới.
Lỗi chúng tôi là không đóng cửa sổ khiến tên trộm có thời cơ đột nhập. Tuy nhiên ngay đêm đó, chỉ một lúc sau, khi mẹ đưa tôi trở về giường, mẹ tôi dặn tôi không nên la to lần nữa khi thấy trong bóng tối có dáng người lạ ở trong phòng. “Đừng sợ, con yêu!” Mẹ kề tai tôi nói nhỏ, hai tay mẹ đu đưa tôi chầm chậm, nhìn nhân viên khách sạn và hai viên cảnh sát đang khám nghiệm phòng trọ. Mẹ quay lại nhìn cánh cửa sổ nằm xa bên kia giường, sau đó siết chặt tôi hơn. “Đừng sợ, nghe con!” Mẹ chùi nước mắt trên má tôi. “Không có gì đâu. Đừng sợ. Đừng khóc nữa.” 

 Mẹ và tôi sống ở một Hollywood khác, nơi nằm phía sau bảng hiệu Hollywood. Qua một ngọn đồi, trong thung lũng San Fernando, miền Bắc Hollywood chẳng có chút gì đáng phô trương như người láng giềng phía Nam của mình.
Các ngôi sao điện ảnh không bao giờ bách bộ trên vỉa hè của vùng này; không ai lái xe đến đây để tìm thú vui. Bị ngăn cắt bởi một số con đường nóng bức, lặng tanh, tài nguyên phong phú nhất nơi đây là vữa trang trí.
Những ga lông vữa được tô lên các trạm xăng và các trạm sửa xe nối liền với con đường chính của trung tâm. Và vẫn còn những ngôi nhà khiêm tốn, đơn lẻ cùng những căn hộ thấp lè tè, lộn xộn trải dài trên những con đường nhỏ hơn. Giống như phần lớn những vùng phụ cận Los Angeles, ở đây không ai biết ai, mọi người sống gần như biệt lập. Mặc dù không nghèo, phần lớn chỉ sống nhờ đồng lương hoặc trợ cấp xã hội.
“Con có thích chỗ này không?” Mẹ tôi cầm tay tôi hỏi, khi đứng trước thềm cửa phòng ngủ.
Trước khi gọi từ Los Angeles đến Chicago yêu cầu bà tôi cho tôi đến đây, mẹ đã chuẩn bị sẵn sàng. Mẹ thuê một căn hộ có hai phòng nhỏ mà mẹ có khả năng lo được, sau đó trang trí căn phòng trống dành cho đứa con trai mà mẹ muốn đem về nhưng biết rất ít về nó.
“Con có thích xe đua không?” Mẹ chỉ tấm trải giường được in màu sáng. “Trẻ con dường như đều thích xe đua?” Trước khi tôi kịp trả lời, Mẹ lại chuyển hướng sang cái cửa sổ. “Mẹ lựa cho con căn phòng nhìn ra phía trước.” Tôi đưa mắt nhìn ra thảm cỏ trước tòa nhà. “Này con có thích chim biết hót không?” Mẹ bước một bước vào bên trong, đến bức tường bên cạnh cửa cái. Tôi đi theo mẹ. Cái đầu to của con chim mới nở màu vàng và đôi mắt nhìn tôi cảnh giác, đôi cánh cụp lại chuẩn bị đối phó. “Con có biết không, chim luôn cảnh giác đối với chú mèo hung bạo.” Mẹ ngồi lên giường, ngắm nhìn tôi. “Nếu con muốn, chúng ta có thể vẽ.”
Tôi đưa mắt nhìn mớ đồ đạc khá khiêm tốn của căn phòng: một cái giường đôi với tấm trải trang trí hình những chiếc xe đua, một cái tủ tàn tạ với những hộc tủ trống rỗng, một con chim biết hót vẽ ở trên tường
“Tốt rồi, mẹ ạ.” Tôi tiến lại chỗ mẹ, cảm nhận đôi tay mẹ ôm lấy tôi và đưa tôi lại giường. Nằm bên cạnh mẹ, biết mẹ muốn cho tôi nhiều điều hơn nữa, tôi thầm thì. “Con thích như thế này.”
Vài ngày sau, mẹ tôi đăng ký cho tôi vào mẫu giáo, ở một trường sơ cấp, cách chỗ chúng tôi ở chỉ vài dãy nhà. Mỗi buổi sáng Mẹ ngồi bên giường tôi, nhẹ nhàng đánh thức tôi dậy. Sau đó mẹ đưa tôi đến trường. Một tháng rưỡi sau khi tôi đến đây, là ngày sinh nhật lần thứ sáu của tôi. Điều mà tôi nhớ nhiều nhất vào ngày lễ đó là mẹ và dì Carol đưa tôi đến tiệm MacDonald, kế bên trường dạy trang điểm và thẩm mỹ viện Page, nơi mẹ tôi học nghề. Cũng có quà tặng nhưng nhỏ thôi, giống như quà của bà Kate. Trong những tuần đầu tiên này, tôi ít nhớ đến Louis, chỉ khi nào tôi dậy thật sớm, trước khi Mẹ đi vào phòng, tôi mới gặp ông ta tại nhà bếp hoặc phòng tắm, đang sẵn sàng để ra đi.
Sau giờ học khi mẹ rước tôi về, tôi trải qua buổi chiều ở trường trang điểm, nhìn mẹ cắt và uốn tóc, nhổ và kẻ lông mày, rửa và sơn móng tay, móng chân. Trong bộ đồng phục tập sự màu hồng, mẹ có thể làm việc suốt nhiều giờ, luôn mỉm cười với những vị khách nữ mặc những bộ áo dài lóng lánh, hợp thời trang nhưng kiêu kỳ và hay càu nhàu.
Đối với tôi, thẩm mỹ viện là một phòng hóa học. Khắp mọi nơi là cả một đống dụng cụ đặc biệt, tôi chọn lấy tùy thích: những chai xịt nước có mũi nhọn bắn xa cả mấy thước, kẹp lông mi có dáng nửa mặt trăng, những cặp nhíp dùng để cặp những chỗ xước cạnh móng tay, những lá thiếc vuông dùng bọc những búi tóc quăn queo.
Lang thang ra phía sau phòng, tôi lén lấy sơn móng tay để trên các khay hình bán nguyệt, những chai bằng thủy tinh nặng và có dạng như giọt nước mắt, sau đó đem ra ngoài giấu vào một chỗ bị bỏ hoang. Không gian nơi đây bốc mùi gỗ mục và bụi bẩn ẩm ướt. Khán giả chỉ có bọ cánh cứng và nhện, tôi lôi đồ đánh cắp ra và ngắm nghía chúng. Tôi vẽ nhánh cây thành những con rắn có sọc, đổ sơn bóng lên trên mặt những chiếc hộp hư, trộn các màu với nhau thành màu nâu sôcôla.
Bạo gan hơn nữa, tôi lấy sơn móng tay sơn lên các móng tay của tôi, sau sợ quá bèn vội chùi đi.
Bị phát hiện từ chỗ thí nghiệm bí mật và kín đáo của mình, tôi trở lại chỗ mẹ và các đồng nghiệp của mẹ, họ rất thích tôi. Ở đây tôi nghe nhiều chuyện tào lao và chuyện gẫu liên tu bất tận của họ khiến cho ngày tháng trôi qua nhanh.
“Hello, chào ông Andy. Cháu mau lớn quá, chú bé có mái tóc vàng hoe. Chúng ta biết cháu đã lên sáu.” Một cô gái trẻ mặc bộ đồ màu hồng giống như mẹ tôi gọi tôi trong khi cô đang nghiêng người xuống và giựt giựt mái tóc màu xám của một khách hàng. Tôi nhún vai, bước gần lại chỗ cô đang làm. “Cháu giữ cái này cho cô một tí được không?” Cô đưa cho tôi một chiếc lược lớn giống như đưa cho tôi một tấm bằng cấp. “Cám ơn Ngài.”
Tôi ngắm kỹ người đàn bà ngồi trên ghế, đầu bà ta ngăn cắt với thân mình bởi một tấm tạp dề lớn bằng nhựa. Trán của bà bị siết chặt bởi một niềng quanh sọ. Bà chịu đựng cái đau, không biết đến thằng bé đứng cạnh bà, trố mắt nhìn bà bị hành hạ.
Phía bên kia của tôi, một cô tạo mẫu lớn tuổi hơn, mặc áo choàng trắng loại chuyên viên, đang chăm sóc cho một khách hàng khác. Nghiêng mình xuống tôi, cô áp mình lên bà khách hàng, bà này nhăn nhó vì bị ép quá chặt. “Hôm nay cháu học giỏi chứ? Cháu có nghe lời cô dạy bảo không?”.
“Có ạ.”
Đứng giữa hai hàng ghế, một cô làm tóc khác chen vào. “Cháu ơi, cháu có thể đi mua giúp cho cô một ly cà phê ở tiệm kế bên? Cháu có thể mua cho riêng cháu một thỏi kẹo. Cháu đừng nói cho mẹ cháu nghe. Và cháu cũng đừng quên, một ly có kem với nhiều đường.” Tôi bỏ lược xuống và đi lại chỗ cô làm tóc. Cô mở lấy ví tiền và đưa cho tôi tờ giấy năm đô la.
Khi tôi đi ngang qua dãy ghế của các bà khách, tôi nghe một giọng nói quen thuộc, khá lớn đủ cho tôi nghe thấy. “Cậu có biết thằng bé là con của Hope không? Mỗi ngày chị ấy đưa nó đến trường và đến rước nó.” Tôi thích nhất trên đời là nghe những đồng nghiệp của mẹ nói về mẹ, kết nối tôi với mẹ, cho thấy tôi luôn thuộc về mẹ.
Khi tôi đi ra cửa để mua cà phê ở tiệm tạp hóa gia đình kế bên, tôi quay lại, cũng người thợ đó mỉm cười và vẫy vẫy cái lược về hướng tôi. “Và nó luôn giúp chúng ta những chuyện lặt vặt ở đây.”
ANDREW BRIDGE

1 nhận xét:

Unknown nói...
Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

Đăng nhận xét

Popular Posts