Phần 09: Chuyện của cựu "Hoa hậu nhà thổ"
23/6/10
0
nhận xét
Từng hành nghề khắp các khu đèn đỏ, cuộc đời của Pornpit Puckmai, “hoa hậu nhà thổ” ở Chiang Mai, đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió nhưng Pornpit đã vượt qua nghịch cảnh và trở thành một trong những người đồng hành, giúp đỡ những cô gái từng là đồng nghiệp của mình.
Nhiều người Thái còn biết đến Pornpit như là một nhà hoạt động xã hội nổi tiếng nhất vương quốc này.
Pornpit Puckmai, trưởng văn phòng của tổ chức Empower tại Chiang Mai, trông vẫn khá xinh và rất vui tính khi tiếp xúc với chúng tôi. “Từng nếm trải những khổ cực, tủi nhục và bất công của nghề kỹ nữ nên bây giờ tôi muốn được chia sẻ, hỗ trợ cho các cô gái bất hạnh” - Pornpit thổ lộ. Pornpit ra đời trong một trong gia đình nghèo, đông anh em ở khu ổ chuột của thành phố du lịch Chiang Mai, tuổi thơ của chị gắn liền với những ngày đi làm thuê cùng mẹ ở khắp phố xá Chiang Mai sau giờ học. Vào thời điểm này, ở Thái Lan đã bắt đầu bùng nổ “công nghệ tình dục”, lôi kéo nhiều cô gái trẻ vào nghề bán thân mua vui cho thiên hạ. Học xong trung học nhưng không thể học tiếp đại học vì gia đình quá khó khăn, Pornpit còn phải chia tay với mối tình đầu, chấp nhận làm sex worker để lo toan cho gia đình.
Theo Pornpit, hầu hết những cô gái trẻ ở Thái khi lọt guồng máy của “công nghệ tình dục” đều không khỏi ngỡ ngàng đến ê chề vì bị bọn chủ nhân các nhà thổ, hộp đêm bóc lột triệt để dù họ đều biết trước những nỗi đắng cay, nhục nhã của nghề bán xác thân. Đã thế, chẳng có ai quan tâm, bảo vệ quyền lợi thật sự cho họ. “Đem thân xác cho thiên hạ dày vò mà lúc nào cũng phải trang điểm lộng lẫy, nở nụ cười trên môi - Pornpit bảo - Thật kinh khủng khi chúng tôi chỉ là một cái máy, một con búp bê, tâm hồn luôn bị đánh cắp…”. Nỗi tủi nhục ấy cứ đến với Pornpit mỗi khi cô ngồi trong lồng kính, được đánh số thứ tự cho khách mua dâm chọn lựa như một món hàng.
Ngoài 40% được hưởng từ số tiền chi ra của khách, các cô phải chấp nhận những luật “ngầm” đầy khắc nghiệt của thế giới nhà thổ, chẳng hạn các khoản phạt đi trễ, giao tiếp với khách kém, rồi tiền xếp số thứ tự, tiền ưu tiên đi khách… nộp thêm cho giới chủ. Cách đây ít lâu, đã từng có một cô gái bán dâm ổ khu phố đèn đỏ bị xe tải cán chết trên đường trở về nhà. Những người trong cuộc biết rất rõ đó là sự trừng trị của giới chủ dành cho người dám phản kháng, đòi thưa kiện họ. Cô gái mới 17 tuổi này đã đòi kiện chủ nhà thổ vì bắt cô một đêm phải đi khách đến mười lần cho đến khi đủ 400 lần nhằm bù lại số tiền mà họ đã mua cô, khi đó mới cho cô nhận tiền chia.
Những đồng tiền kiếm được từ công việc bán mình, nếu không bị ăn chặn, phần được gửi về cho gia đình, phần trang trải cho bản thân còn lại tiêu xài vào phấn son, cờ bạc…; đến khi quá tuổi phải giải nghệ thì các sex worker vẫn là kẻ tay trắng, trong khi muốn trở lại với cuộc sống bình thường chẳng dễ chút nào. Pornpit đã từng chứng kiến không ít trường hợp các “sex worker” khi đau ốm, bệnh tật, thậm chí có con nhỏ đã bị các chủ nhà thổ thẳng tay thải bỏ; và cô đã dự không ít đám tang của nhiều đồng nghiệp qua đời vì AIDS. Từ nỗi đau, nỗi nhục của chính bản thân và trước những gì được chứng kiến mỗi ngày, cô bắt đầu suy nghĩ và rồi quyết định phải làm lại cuộc đời.
Sau khi đến với Empower, Pornpit đã dùng khoản tiền kiếm được trong những năm hành nghề mại dâm để tiếp tục học đại học và chọn chuyên ngành hoạt động xã hội. Tốt nghiệp, Pornpit trở về Chiang Mai hoạt động và được giao phụ trách văn phòng của tổ chức này tại quê nhà.
Tất cả thời gian làm việc cho Empower trong hơn chục năm qua của Pornpit là trở lại khu đèn đỏ, đến các nhà thổ, quán bar, tìm hiểu tâm tư, và những nỗi khó khăn của các sex worker, vận động, kêu gọi các nhà hảo tâm, từ thiện giúp đỡ họ. Các sex worker gọi Pornpit là “người gõ cửa âm thầm” vì cô luôn có mặt bên cạnh họ những lúc khó khăn nhất. Họ được Pornpit và những người trong tổ chức Empower hướng dẫn các kỹ năng sống, sinh hoạt, phòng chống bệnh tật cũng như ốm đau. Nhưng quan trọng hơn hết là những đêm âm thầm gõ cửa của Pornpit đã giúp họ hiểu rõ giá trị sống, giá trị bản thân để từ đó định hướng lại tương lai của mình.
Ngày mà Pornpit được chính phủ Thái Lan trao giải thưởng nhân quyền năm 2005 vì những thành tích xuất sắc trong việc bảo vệ nhân phẩm của các cô gái hành nghề mại dâm ở Thái Lan là một ngày đặc biệt. Hàng trăm sex worker ở khu Patpong và khắp nơi trên đất Thái Lan tìm đến chúc mừng cô, niềm tự hào và người bạn chia sẻ, động viên họ trên bước đường tìm lại tương lai của mình.
Nhưng theo Pornpit, cuộc chiến bảo vệ sự công bằng, đi tìm tương lai cho các cô gái bán dâm vẫn còn dài và gian nan lắm, trong đó định kiến xã hội là rào cản lớn để các cô trở lại đời thường sau này.
Hiện Empower có trên 4.000 thành viên sinh hoạt thường xuyên ở các CLB và những lớp học do tổ chức này mở. Văn phòng chính được đặt tại “phố đèn đỏ” Patpong từ hơn 22 năm qua và Empower đã phát triển thêm 8 trung tâm ở các TP lớn của Thái Lan và không chỉ là một nơi nơi chuyên tổ chức các hoạt động hỗ trợ nghề nghiệp, giáo dục…mà còn là nơi họ tập hợp, sinh hoạt, tương trợ, chia sẽ vui buồn lẫn nhau, cùng học các kỹ năng sống, phương pháp phòng chống các bệnh tình dục lây lan… |
VŨ BÌNH và các phóng viên báo TUỔI TRẺ
==================================
Trường đại học của Sex Worker
Các khóa đào tạo về giáo dục, kỹ năng sống và những ngành nghề chuyên môn liên tục được mở ra cho hàng ngàn cô gái mại dâm khắp Thái Lan của Empower được báo chí Thái gọi là “trường đại học dành cho các sex worker” đã nổi tiếng khắp châu Á.
Với uy tín của tổ chức này, những giấy chứng nhận được đóng dấu của Empower sẽ là một tấm giấy thông hành làm lại cuộc đời của cá sex worker.
Chúng tôi theo Pornpit Puckmai, đến tham dự một buổi học của các sex worker tổ chức tại Bangkok vào buổi sáng, vì chiều tối là thời gian hành nghề của các cô gái bán dâm. Một buổi học kéo dài bốn tiếng, các cô học năm ngày trong tuần, chương trình phổ cập văn hóa các cấp tùy theo trình độ học vấn trước đây của đối tượng, ngoài ra các cô còn được học Anh văn, học các kỹ năng sống, các bộ luật và những vấn đề về nhân quyền, các phương pháp phòng chống HIV/AIDS, cũng như được đào tạo những nghề phổ thông như may vá, tin học văn phòng, đánh máy chữ… Sau giờ học chính khóa là các buổi sinh hoạt, giao lưu giữa các học viên về kỹ năng nói tiếng Anh, cùng chia sẻ với nhau những vui, buồn trong cuộc sống…
Một khóa học như vậy thường kéo dài trong vòng 12-24 tháng và được mở liên tục. Giảng viên là các nhà xã hội học, các bác sĩ, giáo viên của các trường dạy nghề nổi tiếng nhất, các trường cao đẳng - đại học ở Thái Lan, họ dạy tự nguyện, không thù lao bởi uy tín xã hội của Empower. Với sự thừa nhận và hỗ trợ của chính phủ, sau khi cầm tấm bằng chứng nhận tốt nghiệp các khoá học do Empower tổ chức, các sex worker có thể đăng ký học tiếp tại bất kỳ các trường đại học nào công hoặc tư nhân khắp Thái Lan hoặc được ưu tiên nhận vào làm việc ở các nhà máy, xí nghiệp... Theo Pornpit, chương trình học này được mở đã 17 năm qua không một ngày ngừng nghỉ.
Lớp học mà chúng tôi ghé vào nằm gần khu Patpong để “thuận tiện và thu hút các cô gái đang hành nghề ở đây”, một tình nguyện viên giải thích như vậy. Trên 100 cô gái trẻ đang chăm chú nghe giảng viên đứng lớp giảng về các bộ luật liên quan đến quyền con người và những kỹ năng sống với thế giới xung quanh. Ban ngày, trở lại với đời thường, không ngồi dưới ánh đèn màu nhấp nháy, không trang điểm, phấn son lòe loẹt, trông các cô trẻ trung và dễ thương hơn rất nhiều.
Surinamalat, một học viên cho biết, khóa học này giúp cô hiểu được những giá trị của cuộc sống và có một sự định hướng về cuộc sống hiện tại cũng như tương lai của chính bản thân. “Gái bán dâm cũng phải có những quyền lợi của con người. Chúng tôi cần được sống, cần được bảo vệ quyền lợi như những người khác”, Surinamalat tự tin nói. Từ Phang Nga, một tỉnh miền Nam nước Thái, Surinamalat đến Bangkok khi mới 14 tuổi, và từng trôi dạt qua nhiều nhà chứa, hộp đêm ở khu đèn đỏ. Surinamalat nói: “Mặc dù làm công việc mà xã hội cho là thấp hèn, nhưng chúng tôi vẫn cần được sự đối sử công bằng. Lớp học này đã giúp tôi hiểu được điều đó và quan trọng hơn hết là giúp cho chúng tôi biết nghĩ đến tương lai của mình”.
======================
Ngã rẽ cho ngày mai
Tại “trường đại học của sex worker”, những người đồng cảnh ngộ đã có cơ hội cùng ngồi với nhau, cởi mở nỗi lòng và tìm được sự đồng cảm, tìm được những tình bạn thật sự.
Chaladony, bạn thân cùng lớp của Surinamalat, chuyên làm vũ công thoát y cho các hộp đêm ở Patpong, cho biết: nếu không có lớp học này thì những người làm nghề như cô không thể tìm được những tình người thật sự.
Chaladony kể, cách đây hơn một tháng, cô và những người bạn cùng lớp đã góp được một số tiền hơn 30.000 baht để giúp cho mẹ của Surinamalat đi mổ van tim. “Tội nghiệp, bao nhiêu năm hành nghề, con bé chẳng dư giả gì. Khi đến lớp học mới biết tình cảnh của Surinamalat, thế là chúng tôi cùng quyên góp để giúp cô ấy”.
Giống như Chaladony, hầu hết học viên đều có cùng một mục tiêu tương lai: sau khi hoàn thành chương trình học ở đây sẽ học tiếp lên đại học đểlàm lại cuộc đời. Chaladony luôn động viên Surinamalat “Nếu thiếu tiền đi học thì tụi chị sẽ gom lại cho em vay. Em chỉ mới 18 tuổi, tương lai còn rất dài”.
Hàng năm, các chương trình học của Empower đã thu hút khoảng 2.000 gái mại dâm tham gia. Hết khoá này đến khóa khác. Nhưng con số các cô gái tiếp tục học lên đại học như Pornpit tính ra cũng chỉ đến vài trăm, dẫu chưa phải là nhiều nhưng cũng là một điều rất đáng mừng vì “ít ra chúng tôi cũng đã góp phần đưa được nhiều con người đã đi lạc hướng về với xã hội” - Pornpit bảo vậy. Có hàng trăm “sex worker” khác sau khi tốt nghiệp đại học đã trở về làm nhân viên, tình nguyện viên cho Empower.
Saithong, một sex worker ở Patpong giải nghệ được sáu năm nay, đã tốt nghiệp khoa nữ công gia chánh đại học, hiện là chủ một xưởng may ở ngoại ô Bangkok. Cô có một cô gia đình hạnh phúc với hai con và người chồng cũng là doanh nhân. Saithong nói: “May mắn là tôi còn tìm được một ngã rẽ cho mình. Còn biết bao nhiêu cô gái khác đang trong guồng máy của công nghệ tình dục thì tương lai của họ vẫn là một câu hỏi chưa có lời đáp”.
Và những nhân viên, tình nguyện viên của Empower lại đêm đêm tìm xuống phố đèn đỏ vì nơi đó còn bao thân phận chìm nổi đang cần đến họ…
VŨ BÌNH – DUY BÌNH