02: Phút Nhìn Lại Mình
24/7/10
0
nhận xét
Phút nhìn lại mình: Khởi đầu…
Nhưng đến một ngày, anh cảm thấy quá căng thẳng, bởi hầu như công việc ở công ty anh cứ liên lục tiếp diễn, không có điểm dừng. Bất kỳ vấn đề nào anh cũng muốn quan tâm đến bằng tất cả nhiệt huyết, song có những điều xảy ra không theo ý muốn của anh. Những hiểu lầm dẫn đến bất hòa với đồng nghiệp, những lần xung đột quan điểm với người yêu – khiến tình cảm rạn nứt dẫn đến cuộc chia tay mới đây… đã khiến anh thực sự mất phương hướng. Tình yêu đổ vỡ – anh mất đi nguồn động viên lớn nhất của mình. Điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến anh, trong suy nghĩ riêng cũng như trong công việc.
Chàng trai không thể lý giải được điều gì đang xảy đến với mình. Nhiều đêm không ngủ, mọi nghĩ suy trăn trở trong anh chỉ xoay quanh câu hỏi: “Tại sao?”. Tại sao có những sự việc anh chắc chắn nó sẽ diễn biến như thế, nhưng cuối cùng đã không thể làm anh hài lòng. Sự tự tin trong anh không mất đi, nhưng anh không tìm ra đâu là hướng đi đúng. Anh cảm thấy hình như mình còn thiếu một điều gì đó – một điều rất quan trọng.
Những khi ngồi lại một mình, trong anh lại xuất hiện những suy nghĩ mâu thuẫn. Anh chợt thấy mình là một người xa lạ – một người mà chính anh cũng không thích – nhưng, cái tôi của anh đã ngăn cản không cho anh nhìn rõ và thừa nhận điều đó. Những mâu thuẫn nội tại cùng với các sự cố không thể khắc phục được trong cuộc sống đã khiến anh trở nên trầm lặng hẳn. Tuy nhiên, trong thâm tâm, anh biết đó chỉ là một sự “tự vệ” tạm thời, chứ không phải là bản chất thật luôn hướng ngoại, tích cực của mình.
Nhưng dần dần, anh nhận ra vấn đề đã trở nên nghiêm trọng hơn anh tưởng: sự sáng tạo và năng động vốn có trong anh đã giảm đi rất nhiều. Từ lúc nào không hay, anh đã mắc phải chứng trầm cảm – hậu quả của những đêm dài không ngủ, trăn trở nghĩ suy. Anh không biết phải khắc phục, tự điều chỉnh như thế nào hoặc phải bắt đầu lại từ đâu?
“Mình đang thật sự cần điều gì đây? – Anh trăn trở – Liệu mình có đòi hỏi quá nhiều không, khi vừa muốn được thành công, lại cũng vừa muốn tìm kiếm sự bình yên và hạnh phúc trong tâm hồn? Không biết có ai đó cùng lúc đạt được cả hai điều này không? Nếu có thì người đó quả thật may mắn vì có được một cuộc sống trọn vẹn như vậy!”.
“Mình phải sớm thoát khỏi tình trạng này – Anh tự nhủ – Nếu kéo dài, hậu quả sẽ khó lường trước. Phải có ai đó thật từng trải mới có cách lý giải những mâu thuẫn trong cuộc sống – như những gì mình đang gặp – mới có thể giúp được mình”. Anh bỗng thấy phấn chấn khi tiếp tục theo đuổi dòng suy nghĩ: “Liệu có ai đó làm được như vậy không? Và làm sao biết được người đó ở đâu? Mà nếu gặp được thì không biết họ có sẵn lòng chia sẻ những bí quyết quý báu đó với một người lạ như mình không?”.
Bất chợt anh nhớ đến một người mà trong một lần tình cờ đã giúp một người bạn của anh giải quyết một tình huống khó xử khiến anh nhớ mãi. Về sau, anh mới được biết ông là một bác sĩ, hình như là bác sĩ tâm lý. Thỉnh thoảng, anh cũng có trò chuyện cùng ông. Sự hiểu biết, vốn sống phong phú và phong thái trẻ trung của ông khiến anh thầm cảm phục. Ngoài công việc chính, ông còn giảng dạy ở nhiều nơi và đôi khi cũng dành thời gian tham gia các trận đá bóng với sinh viên của mình. Anh từng nghe mọi người nói rất nhiều về ông. Ông trầm tĩnh, sâu sắc, hiểu biết nhiều về cuộc sống và có óc hài hước. Đó thực sự là một người đáng tin cậy. Thế nên, ông luôn được mọi người quý trọng. Dường như, ông đang nắm giữ trong tay mọi điều tuyệt vời nhất của cuộc sống: có những mối quan hệ tốt đẹp, một gia đình hạnh phúc và một công việc ý nghĩa.
Bất cứ ai đã từng tiếp xúc hoặc trò chuyện với ông đều cảm nhận được tinh thần lạc quan và yêu đời của ông. Hình như ông có khả năng tạo ra niềm vui cho những người xung quanh và cho chính mình. Chàng trai cảm nhận một cách mạnh mẽ rằng ông có thể chính là chỗ dựa tinh thần của anh lúc này.
Dù được biết về ông khá rõ nhưng anh lại chưa bao giờ trò chuyện nhiều với ông. Trong những lần gặp gỡ, anh thường chỉ trao đổi xoay quanh các vấn đề thời sự và công việc, hiếm khi anh đề cập với ông về đề tài cuộc sống.
Tuy còn chút hoài nghi trong lòng, anh vẫn quyết định tìm gặp vị bác sĩ đặc biệt nọ và bắt đầu cuộc khám phá của mình.
Chàng trai cảm nhận được ngay không khí ấm áp và thoải mái khi bước vào nhà ông bác sĩ. Ngôi nhà giản dị nhưng được thiết kế rất thẩm mỹ và mang một phong cách riêng. Chính giữa phòng khách là bộ ghế gỗ xinh xắn, bên cạnh là một kệ sách được thiết kế độc đáo. Lướt mắt qua gáy sách, anh nhận ra tên những tác phẩm văn học nổi tiếng cùng với các cuốn sách về tâm lý, cuộc sống và một bộ từ điển. Những vật lưu niệm nhỏ xinh được đặt xen kẽ các ngăn kệ; có lẽ đó là những kỷ niệm từ những chuyến đi dạy ở nước ngoài của ông. Bên cạnh bộ bàn ghế là một không gian mở tràn ngập ánh sáng tự nhiên; một vài chậu cây cảnh dẫn ra thảm cỏ xanh với vườn hoa xinh xắn. Gió mát từ ngoài thổi nhẹ vào phòng khách thật dễ chịu.
Ông bác sĩ vui vẻ mời anh ngồi rồi tự tay pha hai tách cà phê nóng và một bình trà. Chờ một lúc cho thật thoải mái, tự nhiên, chàng trai mới bắt đầu bày tỏ mối quan tâm của mình. Anh ngập ngừng:
- Tuy đã được biết về chú khá nhiều nhưng thỉnh thoảng cháu mới có dịp trò chuyện với chú. Cháu từng mong sẽ có một ngày được trò chuyện với chú lâu hơn. Cháu tự hỏi không biết việc cháu đường đột tới đây có làm phiền chú không? Vì cháu biết thời gian với chú là rất quý.
Người bác sĩ nhìn anh mỉm cười:
- Thật sự mới gặp cháu đôi lần nhưng chú cũng rất mến cháu. Hôm nay là ngày nghỉ và chú cũng chưa có dự định gì, cháu đến chơi cũng đúng lúc đấy. Cháu cứ ở đây trò chuyện với chú. Đừng ngại gì cả. Cháu có điều gì cần tâm sự phải không?
Sau một lúc phân vân, chàng trai đi vào vấn đề:
- Cháu muốn hỏi điều này. Điều gì đã thật sự giúp chú đạt được nhiều thành công đến thế, cả trong công việc và cuộc sống riêng?
Ông mỉm cười hỏi:
- Ý cháu muốn hỏi về sự thành công bề ngoài hay ở bên trong?
Chàng trai thành thực:
- Cháu cũng không rõ nữa…
- Thú vị đấy! Điều đó chứng tỏ cháu cũng khá nhạy cảm với những cái mới. Rồi cháu sẽ còn ngạc nhiên khi biết rằng hầu hết những thành công đều bắt nguồn từ bên trong bản thân mỗi người. Và chú cũng hy vọng cháu sẽ hiểu, rằng thành công bên trong mới đúng là thành công thật sự và quan trọng nhất. Cũng không khó khăn gì lắm để đạt được điều đó, nếu không muốn nói là rất dễ. Và khi đạt được rồi, cháu có thể tìm thấy niềm vui ở mọi nơi, cuộc sống của cháu khi ấy sẽ trở nên thú vị.
Lắng nghe và cảm nhận, chàng trai tin rằng mình đã tìm gặp được đúng người. Những gì ông nói chính là những điều anh đang trăn trở trong lòng. Chàng trai bắt đầu bộc bạch những vấn đề đang gặp phải.
Người bác sĩ cười cảm thông:
– Trước đây, mỗi khi cảm thấy không hài lòng về bản thân là chú lại tự làm cho mọi việc xung quanh mình trở nên rối rắm. Chú tự đánh giá thấp những điều mình đã làm được. Rồi tự nhiên chú trở nên khắt khe với chính mình và dễ cáu gắt với những người xung quanh.
Thế đấy! Cuối cùng chú chẳng thể nào kiếm đâu ra thời gian dành cho vợ con, bạn bè, đồng nghiệp và những người thân khác. Có thể cháu không tin nhưng chú đã từng là người sống chết vì công việc đấy, theo kiểu tham công tiếc việc ấy mà.
– Nhưng sau đó chú đã thay đổi hoàn toàn phải không?
- Đúng thế! Dần dần chú đã học được cách tự quan tâm đến bản thân mình tốt hơn. Chú cũng hiểu ra được rất nhiều điều. Đầu tiên là về những người tham công tiếc việc. Họ – cũng như chú – thường cho là mình đang sống rất tốt. Nhưng thật ra là họ đang dần tự đánh mất chính mình bởi cách làm việc như thế. Quá bận rộn, họ không còn tìm đâu thời gian và tâm trí để nghĩ đến bản thân, nói chi đến người khác.
Rồi có một số người chỉ thích làm và làm. Vấn đề của họ là lẫn lộn giữa việc làm và kết quả. Không phải cứ làm nhiều là thu được kết quả tốt. Họ muốn dùng sự bận rộn để chứng minh cho người khác thấy là mình đang thành công. Nhưng nếu nhìn cho thấu đáo thì sẽ thấy là đa phần những gì họ làm lại không phải là cần thiết.
Những người này đã bỏ qua một điều rất quan trọng, rằng thật ra, để kiểm soát được cuộc đời, trước hết, phải học cách kiểm soát bản thân.
Chàng trai hỏi lại:
- Ý của chú là càng kiểm soát tốt con người bên trong thì chúng ta càng có cơ hội sống vui và tận hưởng những gì mình có?
Người bác sĩ tán thành:
- Đúng đấy! Điều đó không những giúp cháu đạt được nhiều thành công hơn trong cuộc sống mà còn đem lại cho cháu sự thanh thản trong tâm hồn.
Chàng trai không giấu vẻ nghi ngại:
- Nhưng có thật là chỉ đơn giản như thế không chú?
- Cháu nghi ngờ cũng đúng thôi. Nhưng bí quyết lại thực tế và đơn giản như vậy đó. Thực hiện được điều này không những sẽ tốt cho bản thân mình mà còn cho mọi người xung quanh. Chắc cháu chưa từng nghĩ đến điều này.
Nguồn: Phút nhìn lại mình - First News và NXB Tổng hợp TPHCM
Phút nhìn lại mình - Khởi đầu (tt)
Quan tâm đến công việc, cuộc sống nên đi cùng với việc
“Tôi” trả lời cho câu hỏi “Tôi là ai?”. Cháu là một tổng thể tất cả những gì thuộc về con người của cháu. Mỗi người đều có cái tôi của riêng mình. Nhưng cháu đừng xem cái tôi giống như là một kiểu nhận dạng dấu vân tay hay đại loại thế. Nó có ý nghĩa quan trọng hơn nhiều. Chính vì thế, cái tôi rất cần sự quan tâm của chúng ta.
- Nhưng thật sự thì cháu vẫn chưa hiểu được tại sao cái tôi lại quan trọng như vậy?
- Bởi vì chỉ khi nào biết cách quan tâm đúng mức đến bản thân và cảm thấy hài lòng với chính mình thì khi đó chúng ta mới có thể cảm nhận được những niềm vui đến từ bên ngoài. Rồi nhờ đó mà chúng ta vui hơn, làm việc tốt hơn, lại có thể luôn sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thật khó để trở thành chỗ dựa cho người khác một khi chính mình không tìm thấy điểm tựa cho bản thân.
Có một dạo cách đây vài năm, chú thấy cần phải bắt đầu học cách thay đổi mình và thử nhìn cuộc sống theo một cách khác. Nhờ thế, chú ngày càng hiểu rõ hơn con đường đưa ta đến gần với bình an và hạnh phúc. Hãy thử quan sát một người sống thiếu niềm vui, ta thấy ngay vẻ uể oải, trì trệ đến phát chán của họ. Có bao giờ cháu tự hỏi sao lại có những người đáng chán như thế không?
- À, những người đó thì sống vậy thôi. Họ chẳng quan tâm nhiều đến cái gì cả, gia đình, bạn bè … ngay cả bản thân họ cũng không nốt. Họ thấy tất cả đều như nhau, một cách hờ hững.
- Hoàn toàn chính xác! – Vị bác sĩ gật gù – Đúng là họ thiếu quan tâm đến cuộc sống. Như thế cháu cũng có thể đoán được cảm giác của mọi người khi ở bên cạnh kiểu người “vô cảm” đó, phải không?
Chàng trai mỉm cười ý nhị:
- Thật không có gì tệ hơn!
- Vậy, bất cứ ai, khi không thể tự quan tâm bản thân mình, thì cũng chẳng thể nào quan tâm đến người khác được. Sẽ ra sao nếu họ thay đổi và biết quý trọng bản thân mình hơn?
Trong lúc chờ đợi câu trả lời của chàng trai, ông lại hỏi thêm:
- Theo cháu thì làm thế nào để nhận biết một người nào đó đã vượt qua được cảm giác chán nản?
- Có lẽ là họ bắt đầu biết tự chăm sóc mình hơn, chẳng hạn chịu bỏ thời gian đứng ngắm mình trước gương hoặc ăn mặc chỉnh tề hơn trước khi ra ngoài.
- Rõ ràng là như thế! Những người có thái độ sống lạc quan, yêu đời bao giờ cũng biết cách quan tâm đến bản thân tốt hơn những người khác.
Và chú đã bắt đầu như vậy – trở thành một người chăm sóc. Nếu muốn, cháu cũng có thể bắt đầu từ đó. Cháu thử đặt mình vào vị trí một người làm vườn giỏi phải chăm sóc cho một khu vườn. Điều gì sẽ xảy ra nếu cháu biến khu vườn đó thành những mảng hoa đủ màu sắc. Đâu đó là sắc đỏ ngọt ngào của hồng nhung đang hé nụ, sắc vàng rực rỡ của khóm cúc kiêu sa. Rồi xen kẽ là sắc trắng tinh khiết của đóa trà mi dịu dàng. Và kia nữa, những tán cây bách tùng mạnh mẽ vươn cao đang mùa trổ lá… Thật dễ đoán phải không, cháu sẽ rất hài lòng và người khác cũng vậy. Mọi người sẽ tìm đến vườn hoa của cháu để có những giây phút hòa mình với thiên nhiên, để thư giãn tâm hồn.
Hãy dùng trí tưởng tượng để hình dung ra những kết quả tuyệt vời do công việc làm vườn mang lại. Cháu có thấy mùi hương từ vườn hoa đưa lại không?
Chàng trai khẽ nhắm mắt. Anh cảm thấy dường như mùi hương cỏ hoa đang từ từ len vào hồn anh, sau đó xâm chiếm cả tâm trí anh. Một lúc sau, vị bác sĩ hỏi:
- Cháu cảm thấy thế nào khi trở thành một người chăm sóc – một người làm vườn say mê?
Suy nghĩ một hồi, chàng trai trả lời trong khi mắt vẫn còn khép:
- Cảm giác thật nhẹ nhàng. Cháu thấy thoải mái lắm.
- Với chú, việc nghĩ đến khu vườn tưởng tượng thường giúp chú lấy lại sự cân bằng trong tâm hồn. Chú chia khu vườn của mình thành ba phần đại diện cho ba thế giới khác nhau: Tôi, Người khác và Chúng ta.
- Có phải chú muốn nói… là chú đang quan tâm đến chính mình, đến người khác và cuối cùng là quan tâm đến tất cả mọi người?
- Đúng thế! Tôi chính là bản thân chú. Còn Người khác là cái tôi của cháu. Bất cứ ai trong chúng ta cũng đều có nhu cầu được công nhận như nhau. Nghĩ đến Người khác đồng nghĩa với việc chú đã nhìn ra cái tôi trong cháu.
Nói xong, ông đưa tay xoay nhẹ quả địa cầu ở góc bàn:
- Còn Chúng ta tượng trưng cho mối quan hệ giữa con người với nhau. Đó là mối quan hệ giữa chú cháu mình với gia đình và cộng đồng. Ngoài ra, nó cũng có thể là một mối liên hệ vô hình với những người không quen biết – những người vô tình gặp ngoài đường, hay cả với những người cách xa chúng ta nửa vòng trái đất.
Lúc này, chàng trai đã có thể cảm nhận được sự yên bình và tình yêu cuộc sống từ vị bác sĩ. Anh càng muốn khám phá và hiểu nhiều hơn về những điều ông nói.
- Chú có thể nói cho cháu nghe về phần thứ nhất không? Phần cái tôi – Quan tâm đến bản thân ấy.
- Bây giờ cháu hãy đưa tâm trí mình trở lại khu vườn và bắt đầu cảm nhận mọi thứ ở đây: những khóm hoa lung linh trong nắng, gió nhè nhẹ lay động hàng cây, mùi hương ngọt ngào thoang thoảng
Nghe lời ông, chàng trai bắt đầu nhắm mắt lại. Anh nghe thoảng đâu đó mùi hương thật dễ chịu. Trước mắt anh hiện ra những khóm hoa rực rỡ đang khoe sắc dưới ánh nắng mặt trời. Cả không gian ngập tràn hương hoa thắm tươi, dịu ngọt. Thật tĩnh lặng và sinh động. Và dường như, anh đã bắt đầu hiểu được thế nào là một người chăm sóc.
Người bác sĩ lại nói:
- Trong những lúc thư thái như thế này, thật khó mà mường tượng được là trước kia, chú đã gặp biết bao khó khăn, phiền muộn.
- Vào lúc nào vậy chú?
- Hồi đó, chú không bao giờ nghĩ là cần phải biết quan tâm đến bản thân. Ban đầu, chú cũng không hiểu là đang có chuyện gì xảy ra với mình nữa. Chú đã đạt được một vài kết quả tốt trong công việc, còn cuộc sống gia đình thì cũng êm ấm. Nhưng những điều đó không giúp chú cảm thấy khá hơn. Sau này nhìn lại, chú mới thấy mình đã mắc sai lầm: quan tâm quá nhiều đến công việc hơn là gia đình và bản thân. Chính vì thế mà cuộc sống của chú mất cân bằng. Lúc đó, chú không nhận ra. Chỉ đến sau này mới...
- Và rồi chú đã làm gì để thoát khỏi tình trạng đó?
- Chú bắt đầu thử suy nghĩ khác đi. Điều chú làm cũng khá đơn giản: bỏ hết mọi thứ qua một bên và bắt đầu dành một phút nhìn lại mình, cho riêng mình.
- Một phút ư? Liệu có đủ không? – Chàng trai không khỏi ngạc nhiên.
- Theo chú thế là đủ, đủ để cháu có thể tìm lại sự thanh thản. Nếu không tin, cháu hãy thử nhìn đồng hồ mà xem… Nào, bắt đầu thử nhé! Cháu hãy ngồi im và đừng để ý đến chiếc đồng hồ nữa. Cứ ngồi thế cho đến khi cháu nghĩ rằng đúng một phút đã trôi qua.
Hai người ngồi trong im lặng. Một hồi sau, chàng trai nghĩ rằng có lẽ đã hết một phút nên đưa mắt nhìn đồng hồ. Thật khó tin, chỉ mới có 38 giây trôi qua. Hóa ra một phút là khoảng thời gian dài hơn anh nghĩ.
Ông mỉm cười và không hề bất ngờ trước sự ngạc nhiên của chàng trai.
- Cháu ạ! Khi tĩnh lặng thì một phút cũng dài lắm.
- Nhưng sao lại chỉ là một phút? – Anh vẫn chưa hết thắc mắc.
- Một phút tĩnh lặng dành riêng để quan tâm đến cái tôi đem lại cho mình rất nhiều điều đấy cháu. Trong khoảng thời gian tưởng như rất ngắn đó, chú thực sự trầm tĩnh và nhìn lại những gì mình đã làm, rồi sau đó, chú có thể xác định được những gì mình cần làm tiếp theo. Quyết định đó không chỉ tốt cho bản thân chú mà còn tốt cho người khác, và rộng hơn là cho mọi người xung quanh. Nghe thì có vẻ nhiều đấy nhưng cháu sẽ làm được, chỉ với một phút thôi.
- Chú có thể nói rõ và cụ thể hơn chú đã nghĩ gì trong một phút đó?
- À, trước khi chú giải thích, cháu hãy thử nghĩ về điều này xem.
Nguồn: Phút nhìn lại mình - First News và NXB Tổng hợp TPHCM
0 nhận xét:
Đăng nhận xét