Your Adsense Link 728 X 15

Chia Sẻ Tâm Hồn Và Quà Tặng Cuộc Sống 15

Posted by Kenny Phạm 20/7/10 1 nhận xét
Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?

Hai đứa bé co mình trong chiếc áo bành tô quá khổ, rách rưới đứng nép vào nhau phía sau cánh cửa, run rẩy mời tôi: "Thưa cô, cô mua báo cũ không ạ?"
Tôi đang bận, chỉ muốn từ chối một tiếng cho xong, thế nhưng khi nhìn xuống đôi chân của chúng, tôi thật không đành lòng. Những đôi xăng-đan bé xíu, ướt sũng vì mưa tuyết. "Vào nhà đi, cô sẽ làm cho mỗi đứa một ly cacao nóng!" Chúng lặng lẽ bước theo tôi. Hai đôi xăng-đan sũng nước được đặt trên bệ lò sưởi để hong cho khô.
Cacao và bánh mì nướng ăn kèm mứt có thể làm ấm lòng trước cái lạnh buốt giá bên ngoài. Đưa thức ăn cho bọn trẻ xong, tôi lại vào bếp để tiếp tục với những con số chi tiêu đau đầu.
Không khí yên ắng trong phòng khách khiến tôi cảm thấy hơi làm lạ. Tôi nhìn vào trong phòng.
Cô bé đang cầm chiếc tách đã uống cạn trên tay, ngắm nhìn một cách say mê. Cậu bé đi cùng rụt rè: "Thưa cô, cô giàu có phải không ạ?"
"Cô giàu có ư? Không, không đâu cháu ạ!" - Vừa nói, tôi vừa ngao ngán nhìn tấm khăn trải bàn đã sờn cũ của mình.
Cô bé cẩn thận đặt chiếc tách vào đĩa. "Những chiếc tách của cô hợp với bộ đĩa ghê!" Giọng nói của cô bé có vẻ thèm thuồng.
Thế rồi chúng ra đi, trên tay cầm theo gói báo cũ, băng mình trong ngọn gió rét căm căm. Chúng không nói lời cảm ơn. Nhưng quả thật, chúng không cần phải cảm ơn tôi. Những gì chúng đã làm cho tôi còn hơn cả tiếng cảm ơn. Những chiếc tách và đĩa bằng gốm màu xanh trơn của tôi là loại thường thôi. Nhưng chúng là một bộ rất hợp. Tôi nếm thử món khoai tây và khuấy nồi súp. Khoai tây và món súp, rồi mái nhà, cả người chồng của tôi với công việc ổn định - tất cả đều rất phù hợp với tôi.
Tôi đặt chiếc ghế đang ở trước lò sưởi vào chỗ cũ và dọn dẹp lại căn phòng cho gọn gàng. Vết bùn từ đôi xăng-đan ướt sũng của hai đứa bé vẫn còn đọng lại trên mặt lò sưởi, nhưng tôi không lau đi. Tôi muốn giữ chúng lại, để lỡ đâu có ngày tôi lại quên rằng mình giàu có đến mức nào.
- Marion Doolana
Nếu để ý đến những điều bạn có trong cuộc sống, bạn sẽ nhận được nhiều hơn thế.
Còn nếu chỉ để ý đến những điều bạn không có trong cuộc sống, bạn sẽ thấy mình không bao giờ có đủ.
- Oprah Winfrey
Lady, are you rich?
They huddled inside the storm door - two children in ragged outgrown coats.
"Any old papers, lady?"
I was busy. I wanted to say no - until I looked down at their feet. Thin little sandals, sopped with sleet. "Come in and I'll make you a cup of hot cocoa." There was no conversation. Their soggy sandals left marks upon the hearthstone.
Cocoa and toast with jam to fortify against the chill outside. I went back to the kitchen and started again on my household budget...
The silence in the front room struck through to me. I looked in.
The girl held the empty cup in her hands, looking at it. The boy asked in flat voice, "Lady... are you rich?"
"Am I rich? Mercy, no!" I looked at my shabby slipcovers.
The girl put her cup back in its saucer - carefully. "Your cups match your saucers." Her voice was old with a hunger that was not of the stomach.
They left then, holding their bundles of papers against the wind. They hadn't said thank you. They didn't need to. They had done more than that. Plain blue pottery cups and saucers. But they matched. I tested the potatoes and stirred the gravy. Potatoes and brown gravy - a roof over our heads - my man with a good steady job - these things matched, too.
I moved the chairs back from the fire and tidied the living room. The muddy prints of small sandals were still wet upon my hearth. I let them be. I want them there in case I ever forget again how very rich I am.
- Marion Doolan
If you look at what you have in life, you’ll always have more.
If you look at what you don’t have in life,  you’ll never have enough.
- Oprah Winfrey
-------------------------------oOo-------------------------------
Nguồn: Condensed Chicken Soup for the Soul - Chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống - First News và NXB Tổng hợp phối hợp ấn hành 

Bài học về cách chấp nhận

Mỗi lần gặp thất bại trong cuộc sống, tôi lại nghĩ ngay đến câu chuyện của cậu bé Jamie Scott. Ngày đó, Jamie đang thử diễn một vai trong vở kịch của trường.
Mẹ cậu bé nói với tôi rằng em đã đặt hết tâm huyết vào vai diễn thử này, mặc dầu trong thâm tâm bà lo sợ con trai mình sẽ không được chọn. Đến ngày nhà trường quyết định chọn vai diễn, tôi theo bà đến trường để đón Jamie sau giờ tan học.
Vừa nhìn thấy mẹ, Jamie chạy vội ngay đến, đôi mắt sáng long lanh ngập tràn hãnh diện và thích thú: "Mẹ ơi, mẹ đoán thử xem nào?", cậu bé la toáng lên rồi nói luôn câu trả lời mà sau này trở thành bài học cho tôi: "Con được cô chọn là người vỗ tay và cỗ vũ, mẹ ạ!"
- Marie Curling
Roles - and how we play them
Whenever I'm disappointed with my spot in life, I stop and think about little Jamie Scott. Jamie was trying out for a part in a school play. His mother told me that he'd set his heart on being in it, though she feared he would not be chosen.
On the day the parts were awarded, I went with her to collect him after school. Jamie rushed up to her, eyes shining with pride and excitement. "Guess what, Mum," he shouted, and then said those words that remain a lesson to me: "I've been chosen to clap and cheer."
- Marie Curling
-------------------------------oOo-------------------------------
Nguồn:
Condensed Chicken Soup for the Soul - Chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống - First News và NXB Tổng hợp phối hợp ấn hành


Tôi vẫn tin vào tuổi trẻ hôm nay

Thỉnh thoảng, khi đáp máy bay đi thuyết trình ở các nơi, tôi thấy mình may mắn khi được ngồi cạnh những người bạn đồng hành thích trò chuyện. Đó quả là một điều thú vị, bởi tôi vốn là người thích lắng nghe người khác.
Tôi đã được nghe nhiều câu chuyện về nỗi buồn,  niềm vui, nỗi sợ hãi, sự thù hằn và về nhiều điều thú vị khác.
Nhưng cũng thật buồn, có nhiều lúc tôi phải ngồi cạnh một người chỉ muốn trút tất cả sự hằn học, bực tức lên vị khán giả bất đắc dĩ ngồi bên cạnh trong suốt chặng đường dài 600 dặm. Tôi nhớ có một lần như thế, tôi buộc phải ngồi một chỗ chịu đựng bài thuyết trình về tình trạng kinh khủng của thế giới ngày nay: "Anh biết đấy, giới trẻ ngày nay thật là...". Ông ta cứ tiếp tục nói không ngừng về sự tệ hại của tuổi trẻ ngày nay, chủ yếu là dựa vào những bản tin lúc 6 giờ hàng ngày mà không có sự chọn lọc.
Tôi vui mừng xuống máy bay khi đến nơi và trên đường về khách sạn, tôi mua một tờ báo địa phương. Một trang bên trong của tờ báo có đăng một bài viết mà tôi nghĩ rằng đáng ra nó phải được đưa lên trang nhất.
Bài báo viết về một cậu bé 15 tuổi bị mắc bệnh u não. Cậu đang phải điều trị bằng phương pháp xạ trị và hóa trị. Hậu quả của những đợt điều trị ấy làm cậu bị rụng hết cả tóc. Tôi nhớ cảm giác của mình lúc bằng tuổi cậu bé - ắt hẳn là tôi phải xấu hổ và khổ sở lắm.
Những người bạn của cậu chợt nghĩ ra một giải pháp: tất cả các cậu bé trong lớp đều xin phép gia đình được cạo hết tóc để bạn mình sẽ không phải là người không có tóc duy nhất trong trường. Và ngay trên trang báo là bức hình chụp một người mẹ đang tự tay cạo đầu cho con mình trước vẻ hài lòng của mọi người trong gia đình.
Vâng, tôi vẫn tin vào tuổi trẻ hôm nay.
- Hanoch McCarty

Hãy dám tin

Một cậu bé vừa băng qua sân bóng, với chiếc mũ cầu thủ bóng chày đội ngay ngắn trên đầu, trên tay là chiếc gậy và bóng, vừa tự hào nói với chính mình: "Mình là cầu thủ bóng chày xuất sắc nhất thế giới!"
Nói rồi, cậu tung quả bóng lên cao, cầm gậy vụt mạnh nhưng cậu đã đánh hụt. Không chút nản lòng, cậu nhặt lại quả bóng, ném lên cao và tự nhủ: "Mình sẽ luôn là cầu thủ giỏi nhất!" Cậu lại giơ gậy đánh bóng, nhưng cũng như lần trước, cậu lại không thành công. cậu bé dừng lại giây lát để kiểm tra lại bóng và gậy của mình một cách cẩn thận. Một lần nữa, cậu vừa tung bóng vừa nói: "Mình chính là cầu thủ vĩ đại nhất trong lịch sử!" Cậu đánh mạnh chiếc gậy và lại hụt lần nữa.
"Chao ôi!" cậu bé thốt lên. "Quả là một cầu thủ tuyệt vời!"
- Khuyết danh
Covering all the bases
A little boy was overheard talking to himself as he strode through his backyard, baseball cap in place and toting ball and bat. "I'm the greatest baseball player in the world," he said proudly. Then he tossed the ball in the air, swung and missed. Undaunted, he picked up the ball, threw it into the air and said to himself, "I'm the greatest baseball player ever!" He swung at the ball again, and again he missed. He paused a moment to examine the bat and ball carefully. Then once again he threw the ball into the air and said, "I'm the greatest baseball player who ever lived." He swung the bat hard and again missed the ball.
"Wow!" he exclaimed. "What a pitcher!"
- Source Unknown
-------------------------------oOo-------------------------------
Nguồn: Condensed Chicken Soup for the Soul - Chia sẻ tâm hồn và quà tặng cuộc sống - First News và NXB Tổng hợp phối hợp ấn hành

1 nhận xét:

Nặc danh nói...

Superb blog! Do you have any recommendations for aspiring writers?
I'm hoping to start my own site soon but I'm a little lost on everything.

Would you advise starting with a free platform like Wordpress or go for a paid option?
There are so many options out there that I'm completely confused .. Any ideas? Thanks!

Feel free to surf to my webpage; solseeds.com

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive