03: Hỏa thần - Hạnh phúc do ta tạo nên.
21/7/10
1
nhận xét
Lúc tám tuổi, tôi được xem một bộ phim nói về một hòn đảo bí hiểm có ngọn núi lửa đang phun trào và những cánh rừng nhiệt đới xanh tốt đầy rẫy thú hoang và các bộ tộc ăn thịt người. Hòn đảo do một phụ nữ xinh đẹp có tên là “Tandaleah, Hỏa thần của núi lửa” cai quản.
Đó là một bộ phim rất kinh khủng, có kinh phí thấp nhưng đối với tôi, nó đã thể hiện được một cuộc sống hoàn hảo.
Bị dòng dung nham nóng chảy rượt đuổi, sống với những con thú và bầy người khát máu là một cái giá quá rẻ để đổi lấy sự tự do. Tôi khao khát được trở thành Hỏa thần. Tôi viết điều này vào danh sách “Những việc phải làm khi lớn lên” và hỏi đứa bạn gái của tôi rằng có phải từ “Hỏa Thần” được đánh vần với hai chữ D hay không (Goddess).
Qua nhiều năm, nhà trường đã nỗ lực để uốn nắn tôi thành một công dân có trách nhiệm, đáng được tôn trọng, và Tandaleah bị rơi vào quên lãng. Cha mẹ tôi tán thành cuộc hôn nhân tương xứng của tôi. Tôi đã trải qua hai mươi lăm năm làm một người vợ tốt và sau đó là mẹ của bốn đứa con, đồng thời là một công dân có trách nhiệm, được tôn trọng. Cuộc sống của tôi tẻ nhạt lạt lẽo như nước ốc. Tôi biết chính xác mình mong mỏi điều gì trong tương lai: bọn trẻ sẽ trưởng thành và ra ở riêng, còn tôi và chồng cùng già đi và sẽ chăm sóc mấy đứa cháu.
Vào tuần lễ tôi bước qua tuổi năm mươi, cuộc hôn nhân của tôi đột ngột chấm dứt. Nhà cửa, đồ đạc và mọi thứ tôi sở hữu bị đem bán đấu giá để trả cho những khoản nợ mà tôi không hề biết. Chỉ trong một tuần, tôi mất chồng, mất nhà và cả cha mẹ – họ không chấp nhận một cuộc ly hôn trong gia đình. Tôi mất tất cả trừ bốn đứa con nhỏ.
Tôi cũng còn đủ tiền để thuê một căn hộ rẻ tiền trong thời gian tìm việc, hoặc tôi có thể dùng tất cả số tiền đó để mua năm chiếc vé máy bay đi từ Missouri tới một hòn đảo hẻo lánh nhất trên thế giới - Đảo Lớn ở Hawaii. Mọi người đều nói tôi điên nên mới nghĩ tới việc chạy trốn ra đảo để sống. Họ đoán chỉ trong vòng một tháng là tôi sẽ bò trở về. Tôi cũng phần nào lo sợ là họ sẽ đúng.
Ngày hôm sau, tôi và bốn đứa con đáp xuống Đảo Lớn ở Hawaii với số tiền chưa tới hai ngàn đô và ý thức rằng mình chẳng có ai giúp đỡ trên đời. Tôi thuê một căn hộ trống - nơi chúng tôi nằm ngủ trên sàn nhà và ăn ngũ cốc để sống. Tôi đã nhận làm một lúc ba việc: cọ rửa sàn nhà, bán quả hạch cho du khách và hái dừa. Tôi làm việc mười tám giờ mỗi ngày và sụt hơn 13 ký do chỉ ăn một bữa mỗi ngày. Đã có lúc tôi rơi vào tình trạng hoảng loạn đến mức co rúm người trên sàn phòng tắm, run lẩy bẩy như một chiến binh mệt mỏi sau nhiều ngày chiến đấu.
Một đêm nọ, khi lang thang một mình trên bãi biển, tôi trông thấy ánh sáng rừng rực của dòng dung nham đang trào ra từ ngọn núi lửa Kilauea đằng xa. Trước đó tôi đã nhìn thấy ngọn núi lửa hoạt động mạnh nhất hành tinh này nhưng lại lãng phí khoảnh khắc lạ thường đó bởi lúc ấy tôi đang bị quá khứ ám ảnh, cảm thấy mệt mỏi trước hiện tại và lo sợ về tương lai.
Tôi gần như đã chạm được vào giấc mơ thời ấu thơ của mình nhưng lại không nhận ra nó bởi tôi chỉ nhìn thấy gánh nặng trên vai thay vì những điều tốt đẹp. Đã đến lúc tôi sống với niềm mong ước của mình chứ không phải với những chuyện đã qua.
Tandaleah, Hỏa thần của núi lửa cuối cùng cũng đã xuất hiện.
Ngày hôm sau, tôi nghỉ việc và dành khoản tiền lương cuối cùng để mua dụng cụ vẽ và bắt đầu làm những việc mà mình yêu thích. Tôi đã không vẽ tranh trong suốt mười lăm năm bởi vì hiếm khi nào chúng tôi thoát được những công việc nông trại ở Missouri và cũng chẳng có tiền mà mua những tuýp sơn, vải và khung vẽ.
Tôi tự hỏi liệu mình vẫn còn vẽ được hay đã quên mất cách vẽ rồi. Tay tôi run run khi lần đầu cầm cọ trở lại, nhưng chỉ chưa đầy một giờ sau, tôi đã đắm chìm trong những sắc màu loang ra trên tấm vải trước mặt. Tôi vẽ những con thuyền buồm cổ. Và ngay khi tôi bắt đầu tin vào chính mình thì những người khác cũng bắt đầu tin tưởng tôi. Bức tranh đầu tiên của tôi bán được một nghìn năm trăm đô trước khi tôi kịp đóng khung cho nó.
Sáu năm trôi qua với đầy ắp những cuộc phiêu lưu: Tôi và bọn trẻ cùng bơi với lũ cá heo, ngắm đàn cá voi và đi bộ vòng quanh rìa miệng núi lửa. Mỗi sáng chúng tôi thức dậy với cảnh đại dương trước mặt và núi lửa ở phía sau.
Giấc mơ tôi ấp ủ hơn bốn mươi năm trước giờ đã thành sự thật. Tôi sống trên một hòn đảo với ngọn núi lửa không ngừng phun trào. Ở khu rừng nhiệt đới này chỉ có hai loài động vật đó là lợn rừng và giống cầy mangut. Nơi đây không có bất cứ loài ăn thịt nào cả. Vào mỗi tối, tôi có thể nghe được tiếng trống của những vũ công địa phương trên bãi biển.
Bạn bè xung quanh đã nhiều lần cố gắng giới thiệu tôi với các ông chú, với những người hàng xóm, cha và thậm chí là ông của họ với hy vọng rằng tôi sẽ tìm được một người bạn đời để không phải sống trong cảnh cô độc khi đến tuổi xế chiều. Họ thường dùng cách nói đại loại như: “Một người phụ nữ ở tuổi chị...” hay “Chị không trẻ lại được đâu...” để thúc tôi đi hẹn hò.
Tôi từ tốn cho họ biết rằng “người phụ nữ ở tuổi tôi” đã làm tròn trách nhiệm của mình rồi. Tôi đã được làm một người vợ, người mẹ và tôi tin rằng mình đã làm tốt. Tôi đã giữ vai trò đó hơn một phần tư thế kỷ. Và giờ đây ở từng tuổi này, tôi đã trở thành người phụ nữ mà tôi từng mong muốn thuở đôi mươi. Không, tôi không thể trẻ lại được, bất kỳ ai khác cũng thế thôi; nhưng thật lòng mà nói thì tôi cũng không muốn trẻ lại nữa.
Giờ đây tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết. Tôi có thể vẽ suốt đêm và ngủ cả ngày mà không cảm thấy có lỗi. Tôi có thể nấu ăn hoặc không cần nấu. Tôi có thể ăn bánh xốp kem và uống Pepsi cả tuần mà sẽ chẳng ai thuyết giáo tôi về tầm quan trọng của việc ăn kiêng cả.
Phải mất một thời gian khá lâu tôi mới có thể tìm thấy con người thật của mình, và tôi đã phải sống một mình để làm điều đó. Nhưng tôi không cô độc. Lần đầu tiên tôi được tự do trong đời. Tôi là Tandaleah, Hỏa thần của núi lửa và được đánh vần với hai chữ D... Và kể từ đó, tôi luôn sống hạnh phúc.
- Linda Stafford
JACK CANFIELD & MARK VICTOR HANSEN
1 nhận xét:
h
Đăng nhận xét