Quà Tặng Cuộc Sống 09
21/7/10
0
nhận xét
Món quà của cô tiên
Hai cậu bé đang chơi trên sân vào một ngày gần Giáng Sinh. Bỗng trước mặt chúng, một cô tiên xuất hiện. Cô tiên nói :- Ta xuống đây để cho các con quà giáng sinh!
Rồi cô đưa cho mỗi cậu bé một cuốn sách và biến mất ngay lập tức.
Hai cậu bé, Carl và Phillip mở hai cuốn sách rất đẹp, với những trang giấy trắng tinh như tuyết rơi lần đầu tiên và chẳng có dòng chữ nào. Nhiều tháng trôi qua. đúng đến đêm Giáng sinh năm sau, cô tiên quay lại :
- Các con yêu quí, ta cần phải lấy lại hai quyển sách ta đã tặng các con..
- Con có thể giữ quyển sách thêm một thời gian không ạ? -Philip hỏi - gần đây con ít khi nhớ đến nó lắm. Bây giờ con muốn vẽ thêm một số thứ vào cuốn sách.
- Không được - cô tiên nói - ta cần phải lấy nó đi.
- Giá mà con có thể viết vào quyển sách của con -carl cũng đề nghị - thỉnh thoảng con mới mở một trang...
- Các con hãy nhìn vào quyển sách của mình đi. -cô tiên bảo hai cậu bé. Và cô thắp lên hai chiếc đèn bằng bạc với ánh sáng lung linh để hai cậu có thể nhìn rõ hơn
Hai cậu bé xem quyển sách với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Liệu đây có phải là quyển sách trắng bong mà họ đã nhận được một năm về trước không?trong hai quyển sách bây giờ là những đốm đen xấu xí, những vết cào. Cũng có những trang có hình vẽ nhỏ và dễ thương hoặc có màu vàng, màu bạc rực rỡ với hoa nở, và nhũng trang với hình cầu vồng, mặt trời....Nhưng ngay cả những trang đẹp nhất cũng có những vết xước và những đốm đen xấu xí.
Cuối cùng, Carl và Philip ngẩng lên nhìn cô tiên.
- Ai đã làm điều nầy ạ? họ hỏi - lúc chúng con mở sách từng trang một đều trắng bóng, nhưng bây giờ thì quyển sách chẳng còn một trang trắng !
- Ta sẽ giải thích một vài điều cho các con nghe nhé?! - cô tiên nói - nhìn nầy, Philip, bông hoa hồng đang nở hiện lên trang nầy khi con giúp mẹ trông em và chú chim nhỏ xinh đẹp nầy sẽ chẳng bao giờ hiện ra trang sách nếu con không giúp em con học thay vì cãi nhau với nó.
- Nhưng tại sao lại có những đốm đen nầy ạ...- Philip hỏi.
- Đốm đen đó - cô tiên nói giọng buồn rầu - là khi một ngày con nói dối, một ngày con không biết yêu thương ai ngoài bản thân con. Những đốm đen nầy có cả ở hai quyển sách., tượng trưng cho những lúc các con hư. Còn những hình vẽ đẹp là những lúc các con ngoan...
-Ôi...giá như chúng con có thể xin lại quyển sách - Carl và Philip cùng kêu lên.
- Đó là điều không thể, các con ạ - cô tiên nói. Các con hãy nhìn bìa cuốn sách mà xem. nó đã được ghi ngày tháng của năm nay nên các con không bao giờ co thể dùng lại nó lần nữa. Nhưng ta lại mang cho các con những quyển sách mới đây. Hi vọng các con làm cho quyển sách của chính mình đẹp hơn.
Rồi cô tiên biến mất và trong tay hai cậu bé lại là hai quyển sách với những trang sách trắng mịn như tuyết rơi lần đầu...
Quà tặng của một thiên thần
Có một dạo tôi cảm thấy mọi người đều lợi dụng mình, tôi chẳng mảy may hài lòng về chuyện đó. Hình như những người mà tôi đối xử tử tế bao giờ cũng đi quá trớn. Tôi băn khoăn nghĩ những điều tốt mình làm đều là vì Chúa nhưng nếu tôi chẳng thích thú khi làm, thế thí có phải tôi đang giúp Chúa hay không? Liệu thái độ ích kỷ của tôi có xóa tan những điều tốt tôi đã làm?Tôi đã tiêu tốn nhiều thời gian và tiền bạc cho những đứa trẻ hàng xóm có hòan cảnh khó khăn, nhiều đến độ, chuyện gì bà ngọai của những đứa trẻ nầy người nuôi nấng chúng, cũng trông chờ vào tôị Tôi đâm ra ghét bà ta và cho rằng những đứa trẻ đó chẳng là gì với bà ta cả. Một ngày nọ, bà gọi điện thọai cho tôi, kể lể về việc Giáng Sinh sắp đến và một bé gái nào đó chẳng đuợc ai cho cái gì, rồi bà hỏi tôi có sẵn lòng mua cho con bé một món quà gì không.
Tôi mặc kệ yêu cầu của bà ta. Tôi không thể chịu đựng nổi việc bà ta gọi cho tôi và nhờ tôi làm việc nầy việc kia cho những ngừời mà tôi thậm chí chẳng biết là aị Tôi đã lo cho mấy đứa cháu của bà ta chưa đủ hay sao mà bà ta còn muốn tôi quan tâm đến người khác nữa, tôi có dư dả gì đâu!
Vài hôm sau khi đi chợ, tôi trông thấy một cái hộp đựng hai con búp bê, một con tóc nâu và một con tóc vàng. Tôi chợt nghĩ đến bé gái nọ. Hai con búp bê mười lăm đô la, tôi mua vì thấy rẻ nhưng trong lòng vẫn thấy không vuị Ngay truớc lễ Giáng sinh, tôi đưa món quà cho bà ấy và sau đó chẳng nghe bà ta nói gì về nó nữạ Tôi nghĩ đứa bé kia chẳng bao giờ nhận đuợc quà nầy hoặc không chừng bà ta đã nói đó là quà của bà ta cũng nên.
Khi tôi còn nhỏ, người ta không bao giờ cho tôi gặp bà nội, nguời không bao giờ quên mua quà Giáng Sinh cho bon trẻ chúng tôi nhưng lại giao chúng cho bà ngọai tôị Bà ngọai tôi sửa tên trên phiếu nói là quà của bà tặng. Đến khi lớn lên, tôi phát hiện ra rằng con búp bê yêu thích của mình hồi xưa thật sự là của nguời bà kia tặng thì tôi nghĩ truờng hợp nầy chắc cũng vậỵ
Tôi nhủ thầm mặc kệ và thôi không nghĩ đến chuyện nầy nữạ
Khỏang hơn một năm sau, khi đang dắt chú chó của mình đi dạo, tôi trông thấy một bé gái khỏang bảy tuổi đang chơi trong một khỏang sân.
Khi tôi đi ngang qua, nó kêu lên “ Cháu thấy con chó của cô một lần rồi!”. Tôi nói với cô bé rằng tôi sống ở gần đây, thỉnh thỏang tôi cũng hay dẫn nó ngang qua đâỵ Cô bé cúi xuống vuốt ve con vật. Tôi nghĩ chắc cô bé quen với mấy đứa trẻ láng giềng mà tôi biết. Tụi trẻ thường kể với tôi về một người bạn tên Joan (Không phải tên thật) sống cùng khu nhà nàỵ Tôi hỏi có phải tên cô bé là Joan không. "Dạ không, đấy là tên của bà cháu”
Tôi hiểu rồị
Tôi hỏi cô bé có biết Aaron, Nick và Melanie không. Cô bé biết hết.Tự nhiên tôi cảm thấy tò mò không biết đây có phải là cô bé không quen mà tôi đã tặng búp bê hay không. “Giáng sinh trứơc nữa, con có nhận đuợc một món quà là hai con búp bê không?” Tôi hỏị
“Ồ có đấy, Lucy tóc vàng, Debbie tóc nâụ Tụi nó đang ngủ trong nhà, thưa cô. " Cô bé trả lời tôị
“Năm đó con chỉ nhận được một món quà nầy thôi à?” tôi hỏị
“Có vài món nữa nhưng cháu quên rồi”
“Ai tặng cho con con búp bê?”
“Bà của Aaron…”
Ra thế, chỉ có bà lão nhận đựơc tiếng thơm. Để chắc rằng mình nghĩ đúng, tôi hỏi “Bà ấy có nói với cháu những con búp bê do đâu mà có không?”, và Chúa ơi, Chúa đã cho tôi thấy tôi nhỏ nhen biết bao- Ngay cả khi cho ai nhiều đến bao nhiêu với tấm lòng đen tối thì những điều ấy cũng là nhỏ nhoi mà thôị Tôi nghẹn ngào khi nghe câu trả lời từ miệng cô bé, “Bà ấy bảo món quà nầy là của một thiên thần gửi cho cháu”.
Truyền thuyết hoa hồng
Ngày xửa ngày xưa thật xưa lắm, có một quốc vuơng ở tận phương trời xa xôi bên một khu rừng rộng lớn và rậm rạp. Vương quốc nầy sống thật hòa bình và yên vui sau một thời gian dài triền miên người dân phải đấu tranh để dành quyền độc lập. Và vị anh hùng chỉ huy người dân của quốc gia nầy đã được dân chúng tôn lên làm vị vua đầu tiên. Sau thời gian dài chinh chiến, họ chỉ lo an hưởng thái bình và sống cho những quyền lợi của cá nhân mình. Vị hoàng đế kia cũng vậy, ngất ngưỡng trên ngai vàng và hào quang của quyền vị, ông đã bỏ bê việc nước, quên cả chăm sóc cho dân và để mặc lũ bầy tôi tham danh lợi cai trị dân chúng. Vì muốn hoàng đế lảng quên với việc triều chính, bọn tham quan đã chọn một thiếu nữ đẹp tuyệt vời để vua lập làm hoàng hậu . Nhưng trái với ý muốn của bọn quan lại, hoàng hậu lúc nào cũng hết lời khuyên năn nhà vua nên lo cho dân chúng và chỉnh đốn việc triều chính. Lũ quan lại rất ghét hoàng hậu, nhưng không làm gì được vì nhà vua quá thương yêu nàng.
Cho đến ngày kia, sau một thời gian thụ thai, hoàng hậu sinh ra một đứa bé thật kháu khỉnh, dễ thương. Lạ lùng thay, thân thể của đứa bé trai đó lại trong suốt như pha lê, đến độ thấy rõ từng đường gân, mạch máu và trái tim. Thấy cơ hội đã đến, bọn tham quan bèn dèm pha với nhà vua rằng hoàng hậu là một phù thủy trá hình và tuyên truyền tin nầy ra ngoài cho toàn dân.
Trước áp lực của bầy tôi và sự phản đối của dân chúng, nhà vua đã truất phế hoàng hậu ra khỏi hoàng cung cùng với đứa bé lạ lùng kia. Trở thành một thường dân, hoàng hậu đem con đi khỏi hoàng cung. Đi tới nơi đâu cũng bị dân chúng chửi mắng và xua đuổi. Suốt con đường tìm nơi ẩn trú, hoàng hậu đã bị bao kẻ ném đá, dùng gậy đánh đập mà chỉ biết cắn răng dùng thân thể mình để che chở cho đứa con thơ. Với bao vết thương trên mình, hoàng hậu bồng con đến khu rừng già và ngã ra vì kiệt sức. Nhìn hài nhi mới ra đời trong lúc biết mình sắp chết, hoàng hậu không biết làm gì hơn là đưa tay vuốt ve con mình vài lần, nước mắt tuôn ra và trút hơi thở cuối cùng.
Đứa bé nằm bên mẹ không ai cho ăn nên khóc lên thảm thiết vì cơn đói. Tiếng khóc vang lên tận chín tầng trời làm Thượng Đế động lòng ngó xuống trần gian. Khi thấy hoàn cảnh thương tâm đó, Thượng Đế nổi giận vì lòng tàn ác của người dân vương quốc kia. Ngài bèn sai thiên thần mang đứa bé vô rừng chăm sóc cho nó lớn lên trong tình thương của thiên nhiên và muôn cầm. Sau đó, ngài ban một lời nguyền khiến cho toàn thân thể của từng người dân bị gai nhọn mọc đầy người, để suốt đời không ai được gần gủi ai cho đến khi mọi người biết thương yêu nhau. Từ đó người dân của quốc gia nầy đều mang trên mình một lớp gai, từ vua tôi cho đến hạng bần cùng. Nhưng dù cho lớp gai trên mình ngày một dài và cứng nhọn theo lòng tham ngày càng to lớn, họ cứ sống cho cá nhân mình mặc dù phải trả giá cho lòng vị kỷ đó bằng sự cô đơn khủng khiếp dằn vật tâm linh.
Một ngày kia, nghe tin vương quốc nầy đang trở nên yếu thế, một quốc gia khác bèn đem quân sang xâm lấn lãnh thổ. Khi quân xâm lăng tràn qua bờ cõi, toàn dân trong nước ai cũng tự lo thân và trốn tránh nghĩa vụ. Nhà vua lúc đó đã lớn tuổi mà vẫn bị lũ bầy tôi tham sống sợ chết làm áp lực bắt đem một toán quân ra chiến đấu. Sức mình thì yếu, sức địch thì mạnh. Sự thất bại đến với nhà vua thật nhanh chóng. Dẫn tàn quân chạy về hoàng thành thì mới hay lũ tham quan đã đem dâng cho giặc tự bao giờ. Phẫn chí, nhà vua quyết liều mình đem quân cố chiếm lại thành trì nhưng cuối cùng phải ngã ngựa vì một mũi tên có tẩm thuốc độc. Nhà vua được một số quân trung thành cứu thoát và chạy trốn đến bên bìa rừng. Nhìn lại binh sĩ lớp bị thương, lớp bỏ mình chung quanh, nhà vua lấy làm hối hận rằng mình đã không nghe lời hoàng hậu khuyên ngày trước. Nhớ đến hoàng hậu, nhà vua lại nhớ đến đứa con thơ vô tội của mình ngày xưa. Rồi nhà vua ngã bệnh vì vết thương hành hạ. Bên ngoài thì địch quân vây khốn, trong rừng thì binh sĩ liều mạng để tử thủ với quân thù. Nhà vua lập đồn trong rừng làm chiến khu và để tập luyện binh sĩ.
Ngày qua ngày, dưới ách đô hộ nghiệt khắc của quân xâm lăng, người dân của vương quốc đó càng nghe đồn thêm về một quốc gia trong khu rừng già huyền bí nọ. Dần dần, người dân tìm cách trốn đi và tìm vào rừng để gia nhập. Phía quân xâm lăng cũng điêu ngoa, họ cho người trà trộn vào trong rừng nhưng kế hoạch không thi hành được vì không thể nào giả mạo được lớp gai cứng mọc trên thân thể của người dân bản xứ. Người dân đã biết đoàn kết để tạo cho khuyết điểm trên thân thể mình thành ưu điểm để chống giặc ngoại xâm. Một ngày kia, với binh hùng tướng mạnh, nhà vua bắt đầu công cuộc dành lại quê hương. Lần nầy, với đoàn quân thiện chiến và với lòng tin thống nhất, nhà vua đã chiếm lại được thành trì và xua đuổi quân xâm lăng ra khỏi lãnh thổ.
Không may, trong trận chiến cuối cùng nhà vua lại bị thương. Vốn đã yếu sức vì tuổi già, lại còn lao lực trong trận chiến dài đăng đẳng, nhà vua bệnh ngày càng thêm nặng. Toàn dân trong nước chưa kịp reo mừng dành lại độc lập đã phải mang nỗi buồn cho tình trạng ngày càng nguy ngập của nhà vua. Biết mình sắp chết, nhà vua trong cơn sốt đã thốt lên rằng:
"Ta chết cũng đành lòng, nhưng trời ơi, sao ta thèm được một lần ôm đứa con mà ta chưa hề biết mặt !..."
Bỗng nhiên có tin báo từ bên ngoài thành có một người thầy thuốc nói sẽ trị hết bệnh cho nhà vua. Cửa hoàng thành rộng mở. Người thầy thuốc bước vào hoàng cung với tấm vải thô che kín thân thể mà không ai nhìn thấy mặt. Khi đến gần giường bệnh, người thầy thuốc đứng lặng yên thật lâu bên nhà vua mà không nói tiếng nào. Khi nghe nhà vua gọi con trong cơn sốt, người thầy thuốc rơi lệ. Giọt lệ nhỏ xuống trên gò má nhăn nheo của nhà vua làm nhà vua thức tỉnh và mở mắt nhìn người đang đứng bên cạnh mình. Khi nhà vua đua tay lên vói, người thầy thuốc bèn nắm chặt lấy tay nhà vua, quì xuống bên cạnh người và nói rằng:
"Thưa phụ hoàng, con đây !".
Rồi người thầy thuốc hất tấm vải thô che mình xuống đất để lộ ra một thân thể trong suốt như pha lê. Để chữa bệnh cho cha, vị hoàng tử nâng vua cha lên và ôm người thật chặt vào lòng, mặc cho những gai nhọn đâm vào người thật sâu. Và máu chàng đã chảy ra. Lạ thay, khi máu của chàng thấm lên thân thể của nhà vua thì nhà vua cũng thấy mình khỏe lại . Và kỳ diệu hơn nữa, lớp gai nhọn trên thân thể nhà vua cũng tan biến dần theo từng giọt máu của vị hoàng tử đổ xuống.
Sau đó vị hoàng tử bèn đặt nhà vua nằm lại trên giường để dưỡng bệnh. Từ từ đứng dậy và bước đến người đứng gần mình nhất, vị hoàng tử ôm lấy người đó và nói:
"Chúng ta hãy thương yêu nhau. Bất cứ hình phạt nặng nề nào của Thượng Đế cũng đều được giảm bớt nếu chúng ta biết chân thành yêu thương nhau".
Rồi cứ thế từ người nầy sang người khác, chàng đi khắp thành mà ôm từng người một, từ ông lão nghèo nàn đến người thương gia giàu sang, từ em bé tật nguyền đến chàng thanh niên khỏe mạnh. Và cứ thêm mỗi người được ôm thì vị hoàng tử càng yếu dần theo từng giọt máu ứa ra trên thân thể họ. Cho đến lúc kiệt sức, chàng quị xuống bên đường. Tuy vậy, chàng vẫn mở rộng vòng tay kêu gọi mọi người đến cùng chàng mà chia sự sống. Mọi người nức nở khóc trước tình thương bao la của chàng. Những người sau cùng chưa được thoát bệnh đồng quì xuống bên chàng mà nói:
"Chúng tôi xin hoàng tử đừng lao lực thêm nữa. Chúng tôi thành tâm nguyện mang lớp gai nầy trên mình để người còn được sống cùng chúng tôi".
Lạ thay, từ trên thinh không bỗng có tiếng nhạc thánh thót vang lên và có lời truyền của Thượng Đế phán rằng:
"Lành thay ! Các người hiểu được tình yêu thương chân thật và bỏ đi lòng tị hiềm, ích kỷ. Dám hy sinh bản thân mình cho đồng loại là định nghĩa của yêu thương vậy".
Rồi cùng với thinh âm tan dần vào không gian, các lớp gai trên thân hình của những người còn lại đều biến mất đi. Khi người ta nhìn lại thì vị hoàng tử đang khép mắt lại với lời nói thật hiền hòa thoát ra theo làn hơi thở sau cùng:
"Hạnh phúc là có nhau hôm nay để sống. Yêu thương là biết sống làm sao để ta có nhau ngày mai. Các bạn của tôi ơi, hãy nhớ rằng hạnh phúc không phải là của riêng ta để cho đi hay lấy lại. Hạnh phúc chỉ đến với ta khi ta biết yêu thương lẫn nhau và chia xẻ cho nhau tình thương đó..."
Rồi chàng lìa đời sau câu nói đó. Ngày hôm sau, dưới sự hướng dẫn của nhà vua, toàn dân trong thành đã đưa di thể của chàng xuống lòng đất muôn đời, bên cạnh khu rừng nọ. Lạ thay, khi xác của chàng vừa được chôn dưới lòng đất xong, người ta bỗng thấy có những chim muông, cầm thú kéo thành đoàn từ trong rừng ra nằm quanh ngôi mộ của chàng thật lặng yên và buồn bã. Một năm sau, người ta thấy trên ngôi mộ của chàng và chung quanh khu vực đó mọc lên những bông hoa đỏ tươi như máu với thật nhiều gai nhọn từ gốc đến ngọn. Người ta cho đó là sự kết tinh lại của tình thương của chàng hoàng tử để nhắc nhở cho người đời bài học cao cả nhất về yêu thương và hạnh phúc. Và người ta gọi loài hoa đó là hoa Hồng.
Và mãi mãi đến ngày nay, dù mang nhiều màu sắc khác nhau, loài hoa đó vẫn tượng trưng cho sự yêu thương.
0 nhận xét:
Đăng nhận xét