Your Adsense Link 728 X 15

Từ Những Điều Bình Dị Phần 11 - Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 4

Posted by Kenny Phạm 20/7/10 0 nhận xét
Cứu mẹ trong đêm

Chiều hôm đó, Kelly cùng cậu con trai Rocky 5 tuổi của mình chạy xe qua vùng Alabama hẻo lánh. Rocky nằm ngủ ngon lành trên băng ghế trước, hai chân đặt hẳn trong lòng mẹ.
Khi rẽ vào một chiếc cầu nhỏ, chiếc xe bỗng va vào một tảng đá lớn giữa đường. Chiếc xe trượt mạnh rồi lao xuống một vũng lầy. Sợ rằng chiếc xe sẽ lật nhào, Kelly nhấn mạnh ga và quay nhanh vô lăng sang bên trái, nhưng lúc đó, bàn chân của Rocky đang kẹt giữa chân cô và vô lăng khiến cô mất phương hướng và không thể điều khiển chiếc xe.
Chiếc xe lật ngang rồi lăn xuống một khe núi sâu khoảng 600 mét. Khi rớt xuống, dù đau đớn vì bị va đập mạnh nhưng Kelly vẫn ôm chặt con trai. Đang ngủ, Rocky choàng tỉnh hỏi mẹ:
- Chuyện gì vậy mẹ? – Nhìn qua cửa kính, cậu la to - Xe của mình đang chổng lên trời kìa!
Kelly không thấy gì cả. Trên mặt cô, máu chảy đầy. Nhìn sang mẹ, Rocky hoảng hốt lay gọi. Như một sự diệu kỳ, cậu bé không hề bị một vết trầy xước nào. Cậu trượt xuống sàn xe, bò ra phía cánh cửa đã vỡ nát. Cầm tay mẹ, cậu bé nói:
- Tỉnh dậy đi mẹ, con sẽ kéo mẹ ra khỏi đây!
Lúc này, Kelly đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Cô thì thào với con trai:
- Rocky, con hãy ngồi yên đó. Đừng đi đâu cả nhé.
- Không, mẹ ơi, mẹ không thể ngủ vào lúc này – Giọng cậu bé đầy vẻ cương quyết – Chúng ta sẽ trèo lên và chắc chắn sẽ có một ai đó giúp mẹ con mình.
Nói rồi, Rocky chui ra sau xe tải, xoay sở bằng mọi cách để đưa mẹ ra ngoài. Lo sợ đứa con bé bỏng của mình sẽ bị lạc trong bóng tối, Kelly gắng gượng lết theo con. Hai mẹ con, kẻ trước người sau, khó nhọc trườn lên sườn dốc. Rocky, với tấm thân bé nhỏ chưa tới 20 ký, đã dìu người mẹ nặng đến 60 ký của mình nhích từng chút một. Trên đường đi, vết thương quá nặng làm Kelly kiệt sức, nhiều lúc muốn ngã quị.  Nhưng Rocky cố tìm đủ mọi cách để động viên mẹ mình. Cậu nhắc mẹ nhớ lại câu chuyện mẹ vẫn kể cậu nghe mỗi tối, rằng có chiếc xe lửa đồ chơi bị vứt vào thùng rác, với mong muốn chứng minh cho cậu chủ nhỏ thấy là mình vẫn còn hữu dụng, nó đã vượt qua một đoạn đường dài, trải qua bao nguy hiểm để về lại với cậu chủ. Trong khi kể lại câu chuyện, Rocky cứ lặp đi lặp lại lời chiếc xe lửa: “Mình biết mình có thể, mình biết mình làm được mà”.
Cuối cùng thì cả hai cũng leo lên đến đường. Lúc này, Rocky mới nhìn rõ những vết thương, không chỉ trên mặt mà còn trên khắp cơ thể mẹ. Cậu òa khóc trong xót thương. Cậu lao ra đường chặn một chiếc xe tải và la lớn:
- Dừng lại! Dừng lại! Làm ơn đưa mẹ cháu đến bệnh viện.
Mất hơn 8 giờ đồng hồ với 344 mũi khâu, các bác sĩ đã kịp thời cứu sống Kelly.  Bây giờ, gương mặt cô trông khác xưa nhiều. Nhưng với cô, điều đó không mấy quan trọng. Điều thật sự khiến cô xúc động, tự hào là sự dũng cảm phi thường của cậu con trai bé bỏng. Bằng tình thương yêu dành cho mẹ, cậu bé đã lập được một chiến tích mà không phải đứa bé 5 tuổi nào cũng có thể làm được.
FIRST NEWS - Theo I Think I Can

Chiếc phong bì nhân ái

Đó chỉ là chiếc phong bì nhỏ, lấp ló giữa các nhánh thông vào mỗi dịp Giáng sinh đến nay đã 10 năm rồi.
Mọi chuyện bắt đầu từ Giáng sinh năm ấy. Chồng tôi rất ghét mùa Giáng sinh, anh ấy ghét những cuộc chạy đôn chạy đáo mua quà cho đến tận phút chót để mua cho người bác một chiếc cà vạt, cho bà một sấp vải lụa, vân vân và vân vân, rồi đến những khoảng chi tiêu vô tội vạ. Các món quà được trao đi như bị bắt bí vì bạn chẳng thể nào làm khác được. Năm đó, tôi quyết định không mua những món quà thông thường như chiếc áo sơ mi, cái áo ấm hay cà vạt... nữa. Tôi muốn tặng Mike một món quà thật đặc biệt. Và ý định ấy đến với tôi thật bất ngờ.
Trước ngày Giáng sinh không lâu, con trai chúng tôi tham gia một trận thi đấu giao hữu với một đội được nhà thờ bảo trợ. Những đứa trẻ này hầu hết là những trẻ em lang thang đường phố. Bọn trẻ đó, chân mang những đôi giầy tả tơi, xuất hiện hoàn toàn tương phản với học sinh trường của con tôi: đồng phục xanh vàng tinh tươm cùng những đôi giày thể thao mới bóng.
Khi trận đấu bắt đầu, tôi hơi lo lắng khi thấy đội bên kia thi đấu mà không đội nón bảo hộ. Rõ ràng chiếc nón này là một vật quá xa xỉ đối với một đội nghèo. Và chẳng ngạc nhiên khi đội của con tôi đã chiến thắng giòn giã. Chúng tôi thắng tuyệt đối ở mọi hạng cân. Thế nhưng mỗi võ sĩ đối phương từ thảm đấu lồm cồm đứng dậy và đều bước vòng quanh sàn đấu, cố làm ra vẻ nghênh ngang trong tiếng hoan hô giả tạo, biểu lộ một thái độ tự hào kiểu đường phố không thừa nhận thất bại.
Chồng tôi ngồi bên cạnh lắc đầu buồn bã:
- Anh ước sao chúng có thể thắng chỉ một trận thôi. Bọn trẻ đó có nhiều tiềm năng, nhưng thua như vậy có thể làm chúng buồn lắm.
Mike rất yêu trẻ con. Anh hiểu rõ tâm lý bọn trẻ trong những lần thi đấu như thế vì bản thân anh cũng đã từng là một huấn luyện viên. Chính lúc đó, ý nghĩ về món quà tặng anh nhân dịp Giáng sinh hiện ra trong tôi.
Chiều hôm đó, tôi mua một số bộ đấu vật, gồm mũ bảo hộ và giầy rồi gửi ẩn danh đến nhà thờ bảo trợ đội bóng kia. Và trong chiếc phong bì chúc mừng Giáng sinh, tôi ghi lại rằng hành động ấy là dành tặng cho chồng tôi.
Nụ cười của anh là ánh sáng rạng rỡ nhất trong mùa Giáng Sinh năm đó – và trong cả các mùa lễ sau. Mỗi khi Giáng sinh về, năm thì tôi mua vé tặng các trẻ em chậm phát triển đến xem trận đấu khúc côn cầu, năm thì tặng một số tiền cho hai vợ chồng già neo đơn mới bị cháy nhà, v.v...
Chiếc phong bì trở thành một điểm sáng trong ngày Giáng sinh của nhà chúng tôi. Nó luôn luôn được mở ra sau cùng. Và các con chúng tôi, thường hay quên bẵng gói quà của chúng, đứng đó mắt tròn xoe ngước nhìn cha mình lấy phong bì từ trên cây thông xuống rồi xúm lại xem nội dung là gì. Khi bọn trẻ trưởng thành, các món đồ chơi được thay bằng các tặng vật thiết thực hơn; nhưng chiếc phong bì không bao giờ mất đi ý nghĩa của nó.
Chúng tôi mất Mike năm ngoái do căn bệnh ung thư hiểm nghèo. Khi Giáng sinh đến gần, trong nỗi buồn nhớ Mike, tôi chỉ còn đủ tinh thần để mang cây thông ra dựng ở giữa nhà. Thế nhưng, tôi vẫn không quên đặt lên đấy chiếc phong bì quen thuộc. Chẳng ai bảo ai, các con tôi cũng lặng lẽ đặt những chiếc phong bì dành tặng cha chúng. Chiếc phong bì ấy luôn mang đến niềm vui và sự thanh thản, để chúng ta có thể hướng tâm hồn mình rộng mở hơn với cuộc sống này.
FIRST NEWS - Theo Internet

Cây nhân ái
Niềm vui thật sự không bắt nguồn từ sự giàu có hay những lời khen ngợi của kẻ khác mà từ những việc làm bé nhỏ có ý nghĩa.
- Sir Wilfred Grenfell

Tôi là một bà mẹ đơn chiếc, một mình phải nuôi bốn đứa con nhỏ với đồng lương ít ỏi. Tiền bạc đối với tôi khá eo hẹp nhưng tôi chưa bao giờ để các con mình phải sống trong cảnh thiếu thốn.
Mùa Giáng Sinh đến. Điều mà lũ trẻ háo hức nhất là được mẹ dẫn đi khu siêu thị nhộn nhịp, nơi có các cửa hàng trưng bày thật sang trọng, lộng lẫy và hấp dẫn. Bọn chúng vui vẻ chuyện trò, chia sẻ với nhau những dự định, kế hoạch của mình trong mùa Giáng Sinh này. Đứa này dò hỏi đứa kia và hỏi cả ông bà ngoại xem mỗi người ước muốn gì trong dịp Giáng Sinh. Riêng tôi thật sự thấy lo. Cả năm trời tôi chỉ dành dụm được một ít tiền để mua quà và mẹ con tôi sẽ phải chia nhau số tiền ít ỏi này.
Hôm ấy, chúng tôi rời khỏi nhà từ sáng sớm. Tôi nhắc bọn trẻ nên tìm mua những món quà nào có giá khoảng 4 đôla một món sau khi trao cho mỗi đứa 20 đôla. Khi lên xe quay về nhà, ai nấy đều hân hoan. Bọn trẻ cười nói và đùa giỡn với nhau bằng những lời úp mở về những món quà mà chúng đã mua. Nhưng Ginger, đứa con gái út tám tuổi của tôi, thì lại lặng yên một cách lạ thường. Tôi để ý thấy trên tay cháu chỉ là một cái túi nhỏ, lép kẹp sau hai tiếng mua sắm thỏa thích vừa rồi. Tôi có thể nhìn thấy khá rõ trong chiếc túi nhựa mỏng của cháu chỉ là những thanh kẹo – chỉ với giá khoảng 50 xu.
- Con đã làm gì với 20 đôla mẹ đưa hả? – Thực sự lúc đó tôi chỉ muốn quát lên nhưng rồi tôi đã cố gắng kềm lại được. Về đến nhà, tôi gọi con bé vào phòng. Tuy trong lòng đã sẵn sàng trút cơn giận, nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng hỏi xem con tôi đã làm gì với số tiền ấy. Và đây là những gì con gái út của tôi trả lời:
- Con đang đi loanh quanh và trong đầu đang nghĩ  xem nên mua gì thì con thấy một cây thông thật lớn, gọi là “Cây Nhân Ái” của Hội Từ thiện. Trên đó có treo những tấm thiệp nhỏ. Con dừng lại và đọc. Một trong những tấm thiệp đó là của một bé gái bốn tuổi. Bạn ấy chỉ ước ao trong lễ Giáng Sinh này có được một con búp bê và một chiếc lược chải tóc. Và thế là con cầm chiếc thiệp, mua hai món quà đó mang đến trao cho Hội Từ thiện – Ngừng một chút, con bé nói tiếp – Con chỉ còn đủ tiền để mua vài thanh kẹo làm quà Giáng Sinh cho cả nhà thôi. Nhưng mà chúng ta đã có rất nhiều thứ rồi còn bạn ấy thì không có gì cả, phải không mẹ?
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vui và cảm thấy ấm lòng đến vậy như trong mùa Giáng Sinh năm đó.
FIRST NEWS - Theo The Brightest Light of Our Soul

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive