Your Adsense Link 728 X 15

Từ Những Điều Bình Dị Phần 13 - Hạt Giống Tâm Hồn - Tập 4

Posted by Kenny Phạm 20/7/10 0 nhận xét
Món quà

Một chàng trai trẻ sắp sửa tốt nghiệp đại học. Đã từ lâu, anh hằng ao ước có được một chiếc xe hơi thể thao. Anh cũng đã tâm sự với cha mong ước ấy vì anh biết cha mình có thể mua một chiếc xe như thế.
Khi ngày tốt nghiệp gần kề, chàng trai vẫn luôn mong ngóng xem ước nguyện của mình có được trở thành hiện thực hay không.
Vào hôm anh nhận tấm bằng tốt nghiệp, người cha gọi anh vào phòng riêng và nói rằng ông cảm thấy hãnh diện về anh và rằng ông rất yêu thương anh. Ông trao cho anh một hộp quà được gói rất khéo léo. Tò mò pha lẫn chút thất vọng, chàng trai hé mở hộp quà và nhìn thấy một quyển sách vuông nhỏ. Quá thất vọng và không kìm được cơn giận, anh cao giọng nói với cha: “Cha chỉ tặng con cuốn sách nhỏ bé này thôi sao?” Anh lao ra khỏi nhà, không buồn cầm theo quyển sách.
Nhiều năm trôi qua, chàng trai giờ đã là người thành đạt trong công việc. Anh có một ngôi nhà đẹp và một gia đình hạnh phúc. Anh cũng không hề gặp cha kể từ ngày tốt nghiệp hôm ấy, và trong thâm tâm anh nghĩ có lẽ anh cũng nên về thăm cha một lần. Một ngày kia, khi chưa kịp sắp xếp về thăm nhà, anh nhận được một bức điện báo tin cha anh vừa qua đời. Anh cần về nhà ngay lập tức để lo mọi việc.
Về lại ngôi nhà xưa, cảm giác đau buồn và ăn năn xâm chiếm anh. Khi nhìn trên đầu giường cha, anh nhìn thấy hộp quà ngày nào, vẫn còn nguyên như khi anh bỏ lại nó từ nhiều năm trước. Nước mắt tuôn rơi, anh mở hộp quà lấy quyển sách ra. Đó là cuốn “Những Giá Trị Vĩnh Hằng” rất nổi tiếng. Bỗng anh cảm thấm cộm phía bìa sau của cuốn sách, anh lật lại: một chiếc chìa khóa xe hơi rơi ra từ bao thư dán phía sau cuốn sách. Trong đó có phiếu ghi tên nơi bán xe, là nơi có chiếc xe thể thao anh đã ao ước khi xưa. Ngày tháng ghi trên phiếu là ngày tốt nghiệp của anh, với dòng chữ  “Đã trả đủ tiền”.
Có khi nào chúng ta xem nhẹ những điều tốt đẹp mọi người đã dành cho mình chỉ vì điều tốt đẹp ấy không được “gói” theo cách chúng ta mong đợi?
TUỆ NƯƠNG - Theo The Gif

Điều nên làm

Trong một khóa học chuyên tu ngành tâm lý học, vị giáo sư ra đề bài về nhà: “Trong vòng một tuần, anh chị hãy đến gặp người mà mình yêu mến và nói với họ rằng anh chị yêu mến họ. Đó phải là người mà trước đây, hoặc ít nhất trong một thời gian dài, anh chị không nói những lời như vậy”.
Đề bài xem ra đơn giản. Thế nhưng, hầu hết cánh đàn ông trong lớp, đều đã trên 30 tuổi, cho rằng việc bộc lộ cảm xúc không phải là biểu hiện của nam tính. Họ hiếm khi thể hiện tình cảm của mình với một ai đó vì vậy, để thực hiện đề bài này lại có vẻ khó với một số người.
Đầu giờ học tuần sau, vị giáo sư hỏi có ai muốn kể lại cho cả lớp nghe câu chuyện của mình hay không. Dường như ông chờ đợi một phụ nữ xung phong trả lời. Thế nhưng, một cánh tay nam giới đã giơ lên. Anh ta trông có vẻ xúc động lắm.
- Thưa giáo sư – Anh ta bắt đầu nói –- Cách đây 5 năm, tôi và bố tôi có một bất đồng sâu sắc, và từ đó đến nay vẫn chưa giải quyết được. Tôi cũng có lỗi trong việc đó nhưng do một phần tự ái và một phần tôi đã làm được một số việc trong sự nghiệp của mình. Và không hiểu sao, tôi tránh gặp ông ngoại trừ những trường hợp chẳng đặng đừng. Nhưng ngay cả những lúc ấy, tôi cũng hầu như không nói với ông một lời nào. Vì vậy, tôi đã tự thuyết phục bản thân đến để xin lỗi và nói với bố tôi rằng tôi yêu ông ấy.
Đêm hôm đó, tôi nôn nao đến nỗi hầu như chẳng chợp mắt được chút nào. Ngày hôm sau, tôi đi làm sớm và dường như, tôi làm mọi việc nhanh nhẹn, chu đáo hơn mọi ngày. Tôi gọi điện cho bố tôi báo rằng tôi sẽ đến sau giờ làm việc. Tôi chỉ nói: “Bố à, con có chuyện cần nói với bố”. Tan sở làm, tôi chạy xe đến  ngay nhà bố mẹ và bấm chuông. May quá, bố tôi ra mở cửa. Tôi bước vào bên trong và nói với giọng thành thực như của một đứa trẻ: “Con không làm mất thời gian của bố đâu, con đến chỉ để nói với bố rằng bố hãy tha lỗi cho con và con muốn nói là con yêu bố”. Ông im lặng nhìn tôi rồi kéo tôi lại, ôm chầm lấy tôi và nói: “Bố cũng yêu con, con trai ạ. Nhưng bố chẳng biết làm thế nào để nói với con điều đó”.
Đó là thời khắc quý báu nhất trong đời tôi. Vậy mà đã một thời gian dài, tôi đã không cảm nhận được điều tuyệt vời đó. Hai ngày sau, bố tôi bị tai biến mạch máu não và hiện đang nằm hôn mê trong bệnh viện. Nếu như tôi trì hoãn nói chuyện với bố, có lẽ tôi không bao giờ còn cơ hội nào nữa.
FIRST NEWS - Theo The Moments for Your Hear

Báu vật tiềm ẩn
Trái tim và tâm hồn nhận ra được những điều mà đôi mắt đôi khi không thể nhìn thấy.
- Al Gazal

Ông cụ Donovan là một người bẳn tính và không ưa trẻ con. Ông thường la rầy mỗi khi chúng tôi tiến đến gần khu vườn nhà ông. Nông trại nhỏ của ông nằm giáp với khu chúng tôi ở – nơi mà tôi và đứa em gái đã trải qua những ngày thơ ấu êm đềm của mình. Miếng đất nhà ông dài, hẹp và hơi kỳ quặc.
Cơ ngơi ấy chứa hai báu vật. Một là vườn cây ăn trái sum xuê, đầy những quả chín mọng. Đó chính điều lôi cuốn đám trẻ con đến mảnh đất của ông và tự biến mình thành những kẻ trộm.
Một ngày mùa hè, hai chị em tôi đang chơi ở cánh đồng gần đó. Đến lúc phải trở về nhà, bất giác chúng tôi thấy mình trở nên bạo dạn. Có một con đường tắt cắt ngang qua nông trại của cụ Donovan để về nhà chúng tôi.
Sau một hồi bàn bạc, chúng tôi quyết định đi con đường ấy. Chúng tôi cắm đầu cắm cổ chạy, khi sắp băng qua nông trại, bỗng chúng tôi nghe một giọng trầm, rắn rỏi gọi giật lại:
- Này, mấy đứa nhỏ kia!
Cả hai chị em tôi chẳng còn hồn vía nào nữa, bốn chân tự động đứng sựng như bị ai đó điểm huyệt! Trước mặt chúng tôi là cụ Donovan. Đầu gối chúng tôi bắt đầu run lẩy bẩy. Cả hai hình dung  mình như sắp sửa bị những viên đạn bắn xuyên qua người.
- Lại đây nào! – Ông cụ nói với chúng tôi như thể ra lệnh trong lúc thò tay với nhánh táo trên đầu mình. Vẫn chưa hết run rẩy, chúng tôi bước đến chỗ ông. Ông chìa mấy trái táo chín đỏ mọng về phía chúng tôi và nói:
- Mang những quả này về đi!
Lần này thì rõ ràng là ra lệnh. Chúng tôi riu ríu nhận những quả táo, lòng hết sức kinh ngạc.
Từ hôm đó, chúng tôi thường qua nông trại ông chơi và tiếp tục được ăn những trái cây ngon ngọt. Chúng tôi còn có thể trò chuyện với ông hàng giờ về đủ thứ chuyện trên đời. Và như một phép lạ, chúng tôi đã phát hiện ra báu vật thứ hai mà cụ Donovan giấu kín bấy lâu: một trái tim nhân hậu, đáng yêu khuất sau vẻ ngoài cộc cằn của cụ.
Rồi chúng tôi nghe tin cụ bị ốm. Thanh quản của cụ đã bị cắt bỏ. Cụ chỉ có thể phát ra những tiếng thì thào. Tuy không nghe được nhưng qua đôi mắt cụ, chúng tôi có thể hiểu được những gì cụ muốn nói. Mùa đông đến, cái tin cụ Donovan qua đời đã làm hai chị em tôi hết sức đau buồn. Tuy nhiên, những kỷ niệm đẹp về cụ đã phần nào an ủi chúng tôi.
Trong suốt những mùa hè qua lại chơi với cụ Donovan, chị em tôi đã học được một điều rằng đừng bao giờ phán xét một người nào cho đến khi bạn hiểu rõ tấm lòng của họ. Biết đâu bạn có thể tìm thấy một báu vật tiềm ẩn nữa đấy!
FIRST NEWS  Theo The Volunteer’s Soul

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive