Your Adsense Link 728 X 15

Điều Kỳ Diệu Tình Yêu - Phần 03

Posted by Kenny Phạm 16/7/10 0 nhận xét
Màu thời gian
“Tình yêu luôn hiện hữu, chỉ có điều là ta có cảm nhận được hay không.”
Kimberly Kirberger

Chiếc tủ gỗ đặt trong phòng ngủ chúng tôi có một ngăn nhỏ rất đặc biệt. Nó được xem như một bảo tàng tí hon, nơi lưu giữ những kỷ niệm riêng tư của vợ chồng tôi. Những bức ảnh khi còn nhỏ, những tấm thiệp mừng, chiếc mũ tôi đội khi tốt nghiệp đại học, những mảnh báo nhỏ... xếp gọn gàng cạnh nhau.
Thậm chí một nhúm lông của những con thú cưng chúng tôi đã nuôi, hay tấm giấy gói hộp đựng nhẫn đính hôn của chúng tôi cũng được cất giữ. Nhưng quý hơn tất cả là tấm thiệp Giáng sinh đầu tiên mà tôi đã tặng anh.
Tấm thiệp in hình một đôi vợ chồng trẻ đang ngồi bên nhau, người vợ âu yếm ngả đầu vào vai chồng. Chiếc lò sưởi vẫn còn đỏ lửa và dưới cây thông được trang hoàng rực rỡ có một chú mèo xám như con mèo Jessie nhà tôi đang cuộn mình, thư thái liếm những ngón chân. Ngoài khung cửa sổ, tuyết rơi trắng xóa. Khung cảnh ấy toát lên một cảm giác êm ả, thanh bình.
Chúng tôi cất tấm thiệp vào chiếc hộp kỷ niệm của gia đình. Những mùa Giáng sinh tiếp theo, tôi cũng muốn tìm mua tặng anh tấm thiệp khác, nhưng vẫn không thấy tấm thiệp nào có ý nghĩa hơn tấm thiệp ấy.
Thế là chúng tôi lại ngồi bên nhau trong ánh sáng dìu dịu của những ngọn nến và những chiếc đèn nhấp nháy trên cây thông nhỏ. Những đêm Giáng sinh sau đó, tôi lại trao anh tấm thiệp Giáng sinh năm nào. Anh vẫn nhớ và nâng niu tấm thiệp như một kỷ vật của tình yêu. Những lúc ấy, tôi cảm nhận được hạnh phúc dâng trào, một cảm giác được chia sẻ, tin yêu hòa với chất men tình yêu ngọt ngào lan tỏa trong tôi.
Hơn hai mươi năm đã trôi qua, mặc dù có đôi lần chuyển chỗ ở nhưng anh và tôi vẫn giữ thói quen như vậy mỗi dịp Giáng sinh về như một truyền thống tốt đẹp của gia đình.
Cùng với thời gian, chúng tôi trải qua nhiều khó khăn trong cuộc sống, nhưng anh và tôi luôn ở bên nhau. Dường như chúng tôi gắn bó và yêu thương nhau hơn qua những khó khăn ấy.
Mỗi khi ngắm nhìn tấm thiệp nhỏ bé ấy, những khoảnh khắc ngọt ngào thân thương lại hiện về với biết bao ý nghĩa thiêng liêng và trở thành nguồn sức mạnh to lớn động viên tinh thần chúng tôi. Cũng giống như màu tóc và làn da, màu sắc của tấm thiệp đã bạc dần theo năm tháng, nhưng chỉ có một điều không bao giờ phai bạc, đó là tình yêu mà chúng tôi đã dành trọn cho nhau.
Khang Nhung - Theo Internet
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Tình yêu giúp ta mạnh mẽ hơn!
“Khi chúng ta có một mục đích sống dựa trên nền tảng của tình yêu, thì đó là một đảm bảo vững chắc để cuộc đời ta có ý nghĩa.”
Khuyết danh

Tôi vẫn nghe mẹ kể rằng mẹ và cha quen nhau từ lúc 9 tuổi, khi hai người còn là hai đứa bé học cùng lớp. Trên chiếc ghế đá đặt trước hiên nhà ngày ấy, mẹ vẫn thường giúp cha sửa những bài tập ngữ pháp. Còn cha giúp mẹ học Toán - môn sở trường của cha.
Và rồi, tình bạn tuổi thơ đã dần trở thành tình yêu lúc nào không hay. Năm 17 tuổi, cha ngỏ lời yêu mẹ, và tình yêu dịu ngọt thuở ban đầu ấy vẫn còn ngân vang mãi cho đến tận bây giờ, sau mấy chục năm chung sống...
Từ khi mắc bệnh ung thư, mẹ càng cảm nhận sâu sắc tình yêu của cha. Cha chính là người đàn ông tuyệt vời nhất mà mẹ đã may mắn gặp được trong đời. Cuộc sống của mẹ chắc chắn là không thể thiếu bóng dáng của cha được. Mẹ nói rằng, tình yêu đích thực có thể giúp con người vượt qua mọi khổ đau, có nhiều nghị lực để sống mạnh mẽ hơn!
Bệnh tật có thể khiến người ta gục ngã nhưng với trường hợp của cha mẹ tôi thì lại khác! Là một bác sĩ, cha tôi càng đau lòng trước căn bệnh của mẹ; nhưng chính tình yêu mãnh liệt dành cho mẹ đã giúp cha chiến đấu không mệt mỏi để giờ đây, sau hơn 10 năm, mẹ tôi vẫn còn mạnh khỏe, và cha tôi vừa bảo vệ thành công luận án tiến sĩ y khoa về bệnh ung thư. Ước vọng lớn nhất của ông là có thể chữa khỏi hoàn toàn bệnh tình của mẹ, bởi chưa bao giờ cha tôi chịu được cái ý nghĩ cuộc sống của ông không có mẹ bên cạnh.
Nhìn vào cuộc đời của cha mẹ, tôi có thể cảm nhận được một chân lý giản dị rằng: Tình yêu chân chính sẽ giúp mỗi người sống mạnh mẽ hơn, có ý nghĩa hơn và hạnh phúc nhiều hơn!
Lại Thế Luyện - Theo Love is stronger
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Chiếc nhẫn cưới
“Yêu là tìm hạnh phúc của mình trong hạnh phúc của người khác.”
Leipzig

"Đáng lẽ mình nên về nhà thường xuyên hơn" - Tôi nhủ thầm khi bước trên con đường lát gạch dẫn vào ngôi nhà thân yêu của ba mẹ, nơi đã gắn bó cả tuổi thơ tôi. Về lại nơi này, tôi như trở lại là cô gái nhỏ đáng yêu ngày nào, nhảy chân sáo trên bậc thềm mà tôi vẫn thường nguệch ngoạc những nét vẽ tuổi thơ.
Khoảng sân tráng xi măng trước nhà như còn vương tiếng cười của lũ bạn thân khi cùng nhau chơi lò cò. Lòng tôi chợt thanh thản như vừa trở về nhà sau một buổi học nhẹ nhàng chứ không phải vừa thoát khỏi núi công việc nặng nề ở cơ quan.
Đó là một buổi chiều muộn tháng Bảy, bầu trời đỏ rực lên trong ánh nắng cuối ngày đang dần tắt nơi chân trời. Tôi nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ bước vào nhà. Đây rồi, cái không khí êm đềm của tuổi thơ. Không kìm được xúc động, tôi buông giỏ xách, chạy ra sân sau, nơi tôi biết bố mẹ đang ngồi bên bộ bàn ghế đá uống trà như thường lệ. Ngày ấy, đã bao lần tôi ngồi trong lòng mẹ, háo hức lắng nghe những câu chuyện bố mẹ trao đổi với nhau. Điều này đã trở thành một thói quen, một truyền thống của gia đình, và tôi biết tôi đã học được rất nhiều điều từ những câu chuyện gia đình như thế.
Tôi bỏ giày ra, bước chân trần trên lối dẫn ra vườn để cảm nhận lớp cỏ mơn man đôi bàn chân mình. Bố mẹ tôi vẫn đang ngồi đấy, thanh thản, bình yên như ngày nào. Sau những xúc động ban đầu được gặp lại nhau sau một khoảng thời gian xa cách khá lâu, tôi bắt đầu đòi được nghe kể chuyện. Bố mẹ tôi nhìn nhau mỉm cười:
- Có một chuyện hay lắm nhé, con nghe xong chắc hẳn sẽ tin là trên đời này có những chuyện lạ lùng không giải thích nổi đấy!
Tôi bật cười bởi từ nhỏ đến giờ tôi rất cứng đầu, không bao giờ tin vào chuyện lạ như thế. Mẹ nhấp một ngụm trà và bắt đầu kể:
- Mấy ngày trước, lúc mẹ đang xếp quần áo thì chiếc nhẫn của mẹ bị vướng vào một chiếc cúc áo. Khi mẹ gỡ được nó ra thì phát hiện rằng viên kim cương nhỏ bé trên mặt nhẫn đã biến mất. Quá lo lắng, mẹ bắt đầu lục tung cả đống đồ, xem xét từng cái áo, cái quần để tìm nhưng vẫn không thấy. Mẹ nghĩ hẳn mình đã đánh rơi nó ở nơi nào khác. Thế là cả một ngày trời, mẹ cứ loay hoay xem xét từng ngõ ngách, dán mắt vào từng chỗ trên sàn nhà, kể cả những chỗ khuất nhất, nhưng vẫn hoàn toàn không tìm thấy cái mặt nhẫn kim cương. Đang lúc đó thì bố con đi làm về.
Mẹ dừng lại, mắt nhìn xa xăm. Tôi không thấy mẹ đeo chiếc nhẫn cưới đó nữa. Tôi biết mẹ rất quý nó và chưa bao giờ thấy mẹ tháo ra. Trái tim tôi bỗng dưng chùng xuống như mất đi một điều gì đó thật thiêng liêng.
- Mẹ định sẽ kể cho bố con nghe sau bữa tối, nhưng vừa khi nhìn thấy ông ấy, mẹ đã không thể kìm được. Thật sự, chiếc nhẫn ấy đối với mẹ có một giá trị tinh thần không gì có thể thay thế được. Bố an ủi mẹ rằng chiếc nhẫn đã làm tròn bổn phận của nó, đã gắn kết bố và mẹ cùng vượt qua bao thăng trầm của cuộc sống. Bố cùng mẹ ôn lại những kỷ niệm từ ngày về sống cùng nhau... Tất cả những kí ức ấy êm đềm và thiêng liêng biết bao. Con biết không, sau bữa ăn mẹ dọn chén bát xuống bồn rửa, và suýt nữa là mẹ đánh rơi chồng đĩa khi thấy cái mặt nhẫn mình đã tìm cả ngày nằm ngay gần chân cái máy giặt, nơi mà ít nhất cũng mười lần mẹ đã tìm thật kỹ.
Tôi hào hứng vỗ tay trước điều kì diệu ấy và hỏi mẹ:
- Thế cái nhẫn đâu rồi hả mẹ?
Mẹ dịu dàng nhìn bố. Hai người trao nhau một nụ cười âu yếm, rồi bố nắm lấy tay mẹ:
- Ngày mai bố sẽ dùng nó để hỏi cưới mẹ  một lần nữa con ạ!
Hoa Phượng - Theo Lost and found
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive