Your Adsense Link 728 X 15

Điều Kỳ Diệu Tình Yêu - Phần 08

Posted by Kenny Phạm 16/7/10 0 nhận xét
Đoạn kết của một tình yêu
“Tình yêu giống như dòng suối mùa xuân. Càng chảy xa và càng dài bao nhiêu, dòng suối ấy càng trở nên mạnh mẽ hơn, sâu thẳm hơn và trong sạch hơn bấy nhiêu.”
 Eddie Cantor

Chuyện tình của Martha và Glenn chớm nở từ khi cả hai người còn học chung trường phổ thông. Sau khi tốt nghiệp đại học và ổn định việc làm, họ quyết định cưới nhau. Kể từ ngày đó cho đến tận bây giờ - khi hai người đã ở tuổi răng long đầu bạc - chưa bao giờ hai ông bà xa nhau dù chỉ một ngày.
Mãi cho đến Giáng sinh năm ngoái, để thuận tiện cho việc theo dõi và chăm sóc sức khỏe cho ông Glenn khi căn bệnh giảm trí nhớ của ông ngày càng nghiêm trọng, cả gia đình đưa ông vào dưỡng đường Wesbury. Và thế là, lần đầu tiên kể từ khi cưới nhau, hai ông bà phải sống xa nhau.
Từ lúc lên 6 tuổi, bà Martha đã bị khiếm thính. Vài năm trở lại đây, bà còn bị chứng đau lưng hành hạ. Sau nhiều lần xét nghiệm, người ta kết luận rằng, cơn đau khủng khiếp của bà xuất phát từ một khối u lớn. Bà mắc phải căn bệnh ung thư phổi.
Bệnh tình của Martha ngày càng trở nên trầm trọng. Chẳng bao lâu sau, bà không thể tự ăn được nữa mà phải truyền qua ống dẫn. Nhưng không ai dám nói sự thật ấy cho ông Glenn. Khi các con đến thăm ông ở dưỡng đường, họ đều giấu ông về tình trạng nguy kịch của bà.
Diane - cô con gái lớn của hai ông bà - cảm nhận rằng, hình như cha đã linh cảm được điều chẳng lành xảy ra với mẹ cô. Sức khỏe của ông Glenn tiếp tục diễn biến xấu đi. Và rồi một ngày nọ, các bác sĩ thông báo với gia đình rằng, ông sẽ không còn sống được bao lâu nữa. Ước nguyện cuối cùng của ông là muốn được ở bên cạnh gia đình mình. Mọi người trong gia đình đều biết đây có thể là cơ hội cuối cùng họ còn được sống bên cạnh ông. Không ai bảo ai, những người con đều tự nhủ sẽ làm tất cả mọi điều để cha mẹ mình cảm thấy hạnh phúc.
Ông Glenn Stockton không nói được nhiều, và bà Martha cũng vậy. Nhưng vào lúc này, lời nói thật sự không còn cần thiết đối với cả hai bởi họ đã sống hạnh phúc bên nhau gần như trọn vẹn cả cuộc đời.
Vào lúc này, bà Martha gần như không thể di chuyển được nữa. Căn bệnh quái ác đã khiến cho mỗi chuyển động của bà đều gây ra những cơn đau. Ông Glenn cũng phải ngồi xe lăn. Lúc vừa bước vào ngưỡng cửa ngôi nhà quen thuộc của mình, ông liền yêu cầu các con đưa mình đến bên giường bà. Đang thiêm thiếp trong giấc ngủ, nhưng dường như bà Martha cũng cảm thấy có sự hiện diện của ông. Bà mở mắt, ngước nhìn và thấy ông bên cạnh. Không ai có mặt vào giây phút đó có thể quên được khuôn mặt rạng rỡ của bà, và cả cái nhìn trìu mến, yêu thương của ông. Không gian, thời gian như ngừng trôi, chỉ còn đọng lại hình ảnh tuyệt đẹp của một tình yêu to lớn mà hai ông bà đã dành cho nhau. Ông Glenn thì thầm trong niềm xúc động: "Cảm ơn các con". Câu nói ấy khiến cho các con ông đều rơi nước mắt. Việc gặp lại bà, được tiếp tục sống bên cạnh bà đối với ông có ý nghĩa hơn bất kỳ điều gì. Chốc chốc, bà Martha lại nhìn quanh phòng và đôi mắt của bà dường như sáng hơn mỗi khi trông thấy ông.
Cuộc hội ngộ kéo dài đến gần nửa đêm. Mọi người rời khỏi phòng, trả lại không gian yên tĩnh cho hai ông bà. Bà Martha đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt vẫn rạng ngời niềm hạnh phúc, còn ông Glenn nằm ở giường bên cạnh, âu yếm nhìn vợ mình như muốn canh cho bà ngủ một giấc bình yên.
Sáng hôm sau, khi các con trở lại phòng, thì bà Martha đã ra đi tự lúc nào. Ông Glenn hoàn toàn không hay biết điều đó. Biết cha đang rất yếu, không ai trong nhà dám nói ra sự thật. Khi họ chuyển bà ra khỏi giường, ông Glenn vẫn đang ngủ, một giấc ngủ bình yên không mộng mị, nhưng thật bất thường với tình trạng sức khỏe của ông. Khi bác sĩ kiểm tra xong, họ cho biết rằng cũng đã sắp đến lúc ông ra đi.
Không gì đau đớn bằng cùng một lúc mà lại mất đi cả hai người yêu dấu, nhưng trong sự đau đớn ấy, các con của hai ông bà cũng được an ủi rằng cha mẹ họ sẽ được ở cạnh nhau. Nắm lấy bàn tay gầy guộc của cha mình, Diane nhẹ nhàng bảo ông: - Mẹ đang đợi cha, hãy chăm sóc mẹ, cha nhé! Chỉ 12 giờ 45 phút sau khi vợ mình qua đời, ông Glenn Stockton cũng ra đi theo bà trong chuyến hành trình cuối cùng của cuộc đời, bên nhau như họ đã từng bên nhau suốt cả quãng đời của mình. Năm phút sau đó, cơn mưa ảm đạm từ suốt đêm qua cuối cùng cũng tạnh. Mặt trời ló dạng qua đám mây mù, tỏa sáng một màu tươi tắn.
Sẽ còn đọng mãi trong tâm trí các con ông bà hình ảnh tuyệt đẹp về tình yêu của hai người trong cái siết tay cuối cùng, trong ánh mắt thiết tha, trong nụ cười rạng ngời hạnh phúc. Đây không còn là một ký ức đau buồn, mà là minh chứng cho một mối tình vĩnh cửu. Tình yêu của Martha và Glenn Stockton sẽ mãi là một câu chuyện tình yêu thực sự không có hồi kết.
Thanh Tâm - Theo The Sun had come out
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Thông điệp của tình yêu
“Người ta không thể sống thiếu kỷ niệm nhưng cũng không thể chỉ sống bằng kỷ niệm.”
 Khuyết danh

Louis lấy từ trong túi áo một chiếc hộp nhỏ hình trái tim được bọc một lớp vải nhung màu đỏ và quỳ xuống bên cạnh tôi nhẹ nhàng hỏi:
- Em đồng ý lấy anh chứ?
Lúc này trông anh thật đáng yêu và khác với chàng trai cao lớn, mạnh mẽ hàng ngày tôi vẫn thường thấy, và chính vì điều đó, anh lại càng dễ mến hơn bao giờ hết. Tôi biết tôi sẽ không thể tìm được một người tốt hơn anh, một người luôn khoan dung, dịu dàng và quan tâm, lo lắng cho tôi. Anh không chỉ đến với tôi bằng tình yêu mà còn là người bạn tốt nhất, là chỗ dựa vững chắc nhất của tôi và tôi đã yêu anh với tất cả trái tim mình.
- Vâng, em đồng ý - Tôi hạnh phúc trả lời.
Một thoáng nhẹ nhõm thoáng qua trên khuôn mặt của anh, và người đàn ông cao lớn với nụ cười như một đứa trẻ ấy ôm lấy tôi, thì thầm:
- Cám ơn em đã làm anh trở thành người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.
Tối hôm đó, tôi không sao chợp mắt được, niềm hạnh phúc của hiện tại và những hồi ức của ngày xưa tràn ngập tâm hồn tôi. Đây không phải là lần đầu tiên tôi nghĩ đến một đám cưới. Cách đây năm năm, Jono, người yêu đầu tiên của tôi bị tai nạn giao thông và mất chỉ cách ngày cưới của chúng tôi vỏn vẹn sáu tháng. Nỗi đau quá lớn làm trái tim tôi gần như bị tê liệt và mất phương hướng trong cuộc sống. Tôi chìm trong nỗi thương tiếc, không dám nghĩ đến một đám cưới nào trong tương lai và luôn tự hỏi khi nào tôi mới có thể vượt qua được sự mất mát này.
Ngày ấy, tôi chỉ mới hai mươi ba tuổi. Gia đình và bạn bè hy vọng tôi có thể tiếp tục sống cuộc sống bình thường như trước và sẽ có người yêu mới nhưng... một lễ cưới, có thể không và sẽ như thế nào? Nhiều tháng trôi qua, tôi luôn tự hỏi không biết Jono có giận tôi không khi tôi lại yêu và lấy một người khác. Tôi đã hứa rằng tôi chỉ sẽ là của riêng anh kia mà! Bây giờ tôi đã nhận lời cầu hôn của Louis. Tôi đã thức suốt đêm để trò chuyện với Jono như thể anh vẫn còn đó, hay đúng hơn là Jono vẫn còn trong tôi và tôi mong anh hiểu và tha thứ cho tôi khi tôi không thể giữ trọn lời hứa với anh.
Trời sáng dần, một tiếng gõ cửa làm tôi bật dậy.
Và Louis xuất hiện sau cánh cửa:
- Em đã chuẩn bị xong chưa?
- Sao cơ? - Tôi ngơ ngác hỏi.
- Chúng ta sẽ đến nhà thờ để nghe hướng dẫn cho buổi lễ đính hôn, chúng ta đã dời lại vào ngày hôm nay.
- Ồ vâng, đúng rồi - Tôi chuẩn bị mọi thứ và chúng tôi quyết định sẽ đi xe của tôi cho nhanh.
- Em ổn chứ? - Anh hỏi tôi khi bắt đầu cho xe chạy đi.
Tôi gật đầu với vẻ hồi hộp hiện rõ trên cả khuôn mặt lẫn ánh mắt.
- Em vẫn muốn cưới anh đúng không?
Tôi quay sang nhìn anh và biết rằng tôi không thể để mất anh trong đời mình. Phải chi anh có thể biết ngay lúc này tình yêu tôi dành cho anh nhiều biết bao nhiêu, và tôi biết rằng tôi đã sẵn sàng để đến với anh và nhận lời làm vợ anh.
- Vâng - Tôi trả lời.
Louis dừng xe trong bãi xe nhà thờ, bước ra và vòng sang bên cạnh để mở cửa cho tôi.
- Em có thấy ví của anh để ở đâu không? -  Anh bất ngờ phát hiện chiếc ví đã rơi ở đâu đó khi đưa tay vào túi tìm nó.
- Chắc là rơi dưới ghế.
Anh quay lại và tìm ở hàng ghế đầu trong khi tôi nhìn xung quanh để tìm giúp anh.
Anh tìm thấy chiếc ví dưới ghế, nhưng có một cái gì khác làm anh chú ý hơn. Anh cúi xuống sâu hơn và lấy ra một vật nhỏ bằng vàng lấp lánh.
- Cái gì nhỉ?
Quá bất ngờ trước điều này, hai tay tôi ôm lấy hai gò má mình và không nói được lời nào. Đó là món quà sinh nhật mà Jono đã tặng tôi sau ngày anh nói lời yêu tôi và anh muốn tôi biết tình yêu anh dành cho tôi nhiều như thế nào. Tôi đã tìm khắp chiếc xe và luôn thất vọng mỗi khi không tìm được nó, tôi nghĩ có lẽ sẽ chẳng bao giờ lại thấy chiếc vòng ấy một lần nữa.
- Chiếc vòng đẹp quá - Louis nói, giọng xúc động.
Một chút ngại ngùng và e dè, tôi nói với anh người đã tặng tôi chiếc vòng cách đây hơn năm năm về trước.
Louis nhìn chiếc vòng tỏa ánh sáng lung linh trong ánh nắng một lúc, sau đó anh đeo chiếc vòng vào tay cho tôi.
- Anh không buồn khi thấy em đeo nó chứ? - Tôi hỏi.
- Không - Anh trả lời - Bây giờ em có thể nghĩ đó là món quà của cả hai chúng ta.
Tôi đã tìm chiếc vòng mà Jono tặng trong nhiều năm rồi. Khi nhìn dòng chữ sáng lên dưới ánh nắng mặt trời, tôi tin rằng Jono đã nghe những điều tôi nói đêm qua và anh đã trả lời tôi. Tôi chìm trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy. Chiếc vòng, Jono, Louis và tôi, tất cả chúng tôi sẽ cùng nhau đến nhà thờ.
Louis cầm tay tôi và chúng tôi cùng nhau bước vào nhà thờ. Bên cạnh cánh cửa bằng đồng là một dòng chữ nhỏ "Tình yêu sẽ giúp ta có thêm sức mạnh".
Khang Nhung - Theo Message received
“Bên ngoài không bao giờ có bầu trời u ám nếu bên trong trái tim bạn tỏa sáng.”
 C. Churchil
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Món quà bí mật

Vào cái ngày thứ Sáu định mệnh ấy, khi tôi cùng mấy người bạn rủ nhau đi dùng cơm ở căn-tin trong cơ quan thì nghe tiếng bà trưởng phòng gọi:
- Lori, cô có một gói quà bưu điện vừa  đến đấy, tôi đã để nó trên bàn làm việc của cô.
Tôi cùng với Jannie, một người bạn thân và cũng là một đồng nghiệp, quay trở về phòng làm việc và thấy gói quà của tôi ở đó. Đó là một chiếc hộp nhỏ dài. Tôi ngạc nhiên khi gỡ sợi dây gói quà ra. Bên trong là sáu bông hồng tươi được gói một cách khéo léo và một tấm thiệp nhỏ với một chữ "X" duy nhất.
- Dường như có điều gì đó không ổn, phải không Jannie?- Tôi nhìn Jannie - Có lẽ đây là một trò đùa?
- Tớ không biết nữa - Jannie lắc đầu.
Cả buổi chiều hôm ấy chúng tôi cứ cố đoán xem người gửi món quà này là ai. Thậm chí Jannie còn gọi điện đến tiệm hoa để hỏi nhưng cũng chỉ biết rằng đó là một người đàn ông khá trẻ và rất dễ mến. 
Tôi vẫn không thể tin rằng đã có một người hoàn toàn xa lạ gửi hoa cho tôi và tự hỏi chuyện gì đang xảy ra, rồi tôi bắt đầu cảm thấy bối rối và nghĩ rằng có lẽ ai đó đã nhầm lẫn cũng nên. Những suy nghĩ vẩn vơ ấy lẩn quẩn trong đầu tôi một lúc. Tối hôm đó tôi mang những bông hoa ấy về nhà cắm vào một chiếc lọ xinh xắn.
Thứ Sáu tiếp theo... lại một chiếc hộp giấy được gói cẩn thận đặt ngay trên bàn làm việc của tôi. Tôi hồi hộp mở ra, bên trong là sáu cành hồng, cùng một chai nước hoa và một tấm thiệp nhỏ viết: "Một ngày tốt lành nhé!", phía dưới vẫn một chữ ký "X" đơn giản.
Tôi vẫn không ngừng thắc mắc về người đã gửi những bông hoa cho tôi một cách bí mật như vậy. Sau hôm ấy tôi kể cho một người bạn gái về anh ta, và điều đó làm tôi có cảm giác anh ta là người mà tôi đang tìm kiếm. Một tuần sau tôi nhận được một cuộc điện thoại ở nhà.
- Xin chào, cô vui lòng cho tôi nói chuyện với Lori.
- Lori đang nghe ạ.
- A... vâng... Cô không biết tôi là ai, nhưng... vâng... chắc là cô đã nhận được những bông hồng... A... tôi đã gửi chúng... - Giọng anh run và ngắt quãng trong điện thoại và tôi không biết nói gì trong lúc này cả, thường thì tôi cũng là một người khá ít nói.
- Xin lỗi, ai đấy?
Sau một vài phút nói chuyện, chúng tôi hẹn nhau ở tiệm bánh Pizza gần công ty. Tuy vẫn có một chút hoài nghi về cuộc gặp gỡ lần này nhưng tôi vẫn tự nghĩ chẳng có gì phải lo lắng cả, mọi thứ sẽ diễn ra như một cuộc gặp gỡ bình thường và bây giờ chưa có gì để tôi phải thất vọng cả.
Chúng tôi gặp nhau và có một cái gì đó khiến cuộc trò chuyện của chúng tôi dường như chẳng bao giờ kết thúc. Anh trông có vẻ thân thiện và thành thật, tôi khó có thể diễn tả những gì tôi cảm nhận về anh lúc đó, ở anh có một chút gì thật dễ gần và đáng mến.
Ba tháng sau chúng tôi đính hôn, có lẽ đó là một điều bất ngờ và một số người cho rằng tôi đã có một quyết định khá vội vã, nhưng cả anh và tôi biết được rằng sự lựa chọn của cả hai là đúng đắn. Chúng tôi tin tưởng vào tình yêu dành cho nhau và hồi hộp mong chờ ngày cả hai sẽ được ở bên nhau mãi mãi. Thời gian trôi qua nhanh chóng và chúng tôi đã có những năm tháng hạnh phúc bên nhau, vẫn còn những khó khăn phía trước nhưng cả anh và tôi đều nghĩ rằng chúng tôi đã có quyết định rất đúng. Chúng tôi chưa bao giờ cảm thấy hối tiếc dù chỉ một khoảnh khắc vì đã đồng ý ở bên nhau. Tôi cám ơn anh mỗi lần anh gọi cho tôi chỉ để chúc tôi một ngày tốt lành hay một lời chào vào buổi sáng. Tôi cảm ơn anh vì đã mang đến cho tôi hạnh phúc và sự bình yên. Và tôi cảm ơn cuộc sống vì đã cho tôi một cảm nhận đúng để tôi có một sự chọn lựa tuyệt vời.
Khang Nhung - Theo Six red roses
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive