Your Adsense Link 728 X 15

Điều Kỳ Diệu Tình Yêu - Phần 07

Posted by Kenny Phạm 16/7/10 0 nhận xét
Ký ức yêu thương

 “Anh còn yêu em như ngày nào không anh? Bây giờ, em không còn trẻ đẹp như xưa nữa, phải không anh?” - Vừa ngắm mình trong gương, Karin vừa hỏi tôi bằng một giọng nũng nịu dỗi hờn.
Nhìn khuôn mặt dịu hiền, đáng yêu của nàng, bất giác tôi mỉm cười. Chúng tôi cưới nhau đã hơn mười năm và trong suốt ngần ấy thời gian, chưa bao giờ tôi khác đi. Thời gian đã làm biến đổi nhiều thứ. Đã xuất hiện những vết chân chim trên khóe mắt chúng tôi, đã làm Karin không còn như xưa vì trải qua những lần sinh nở, nhưng tình yêu tôi dành cho nàng vẫn vẹn nguyên như bài học năm nào ông tôi đã dạy.
Năm ấy, tôi chỉ là một cậu bé mười ba tuổi được mẹ dẫn về thăm ngoại tại một vùng quê yên tĩnh sau một năm học vất vả. Tôi được dạo chơi trên những đồng cỏ xanh ngút ngàn và cùng ông đi câu cá vào những buổi chiều nắng đẹp. 
Bỗng một hôm tôi chợt nhìn thấy ông ngồi một mình trầm ngâm trong phòng, mắt đăm đăm nhìn vào bức hình trắng đen đã ngả màu trên tường.
- Ông ơi, người trong ảnh là ai thế? - Tôi tò mò hỏi.
- Con nhìn thấy đôi mắt của cô ấy chứ? - Ông không trả lời mà hỏi lại tôi.
- Cô ấy có đôi mắt rất đẹp, ông ạ! - Tuy là một cậu bé con, nhưng tôi vẫn nhận thấy người phụ nữ trong bức ảnh rất duyên dáng và xinh đẹp. Mái tóc dài ôm lấy khuôn mặt thanh tú. Và đặc biệt, đôi mắt như có một sức hút mãnh liệt.
- Cô ấy là người yêu cũ của ông ư? - Tôi trêu chọc. Nhưng ông không hề tỏ ra phật ý. Miệng nở nụ cười âu yếm, đôi mắt vẫn không rời bức hình, ông chậm rãi nói:
- Đúng đấy, cháu ạ! Ông đã yêu và sẽ mãi yêu bà ấy!
Tôi ngạc nhiên đến nỗi không thốt lên được lời nào. Lần đầu tiên có người đề cập đến chuyện tình yêu với tôi mà người ấy lại là ông. Nhưng người phụ nữ trong ảnh nào có phải là bà? Mặc dù bà mất trước khi tôi ra đời, nhưng tôi đã nhiều lần thấy ảnh bà trong quyển album của mẹ. Như hiểu nỗi băn khoăn trong lòng tôi, ông đứng dậy và đi về phía tủ kính, lấy ra quyển album có lẽ đã lâu lắm rồi. Nhìn những tấm hình xưa cũ, ông như đắm chìm vào kỷ niệm của thời trai trẻ.
- Cháu nhìn xem, tấm hình này ông và bà chụp ở bãi biển Scheveningen đấy. Còn đây là cảnh chụp ngay trên đồng cỏ của trang trại nhà mình, cháu nhận ra chứ?
Thật vậy, bà tôi không đẹp như người phụ nữ trong ảnh. Lẽ nào ông lại cưới một người mà mình không hề yêu?
- Ông ơi, thế người phụ nữ trong tấm ảnh kia là ai thế? - Tôi không nén nổi sự tò mò.
- Là bà của cháu đấy. - Ông khẽ đáp - Cháu nhìn đôi mắt của bà xem.
Lúc đó, tôi mới nhìn kỹ và nhận ra đấy là bà của tôi. Thời gian đã biến đổi khá nhiều đường nét trên khuôn mặt, khiến bà không còn vẻ đẹp như xưa, nhưng đôi mắt vẫn thế, vẫn ấm áp và thu hút.
- Bao nhiêu năm đã trôi qua nhưng ông vẫn rất yêu bà. Và cháu hãy nhớ điều này nhé: Khi ta thật sự yêu một người, ta sẽ không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài của người ấy. Chính bà của cháu vẫn thường than thở rằng, bà trở nên già đi, xấu đi. Nhưng đối với ông, bà vẫn luôn đẹp, đẹp như trong bức ảnh ngày còn son trẻ này. Mỗi khi nhìn vào mắt bà, ông lại thấy đôi mắt sáng trong của cô gái đôi mươi xinh đẹp ngày xưa.
Những lời nói xuất phát từ tình cảm chân tình của ông đã hằn sâu trong tâm trí tôi. Dù lúc ấy tôi vẫn còn đang ở lứa tuổi thiếu niên, chưa hiểu rõ khái niệm về tình yêu, tôi cũng ước muốn sau này sẽ có được một tình yêu cao cả và sâu sắc như thế. Có thể khi đó tôi còn quá nhỏ để hiểu thế nào là một tình yêu đích thực, nhưng lúc này đây, khi nhìn vào mắt Karin, tôi vẫn thấy nàng thật trẻ trung và duyên dáng như ngày mới quen. Và tôi cảm nhận rõ rằng chính vẻ đẹp của tâm hồn mới đảm bảo cho một tình yêu bền vững.
Hoa Phượng - Theo Internet
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM 

Tìm lại tình yêu
“Từng giây phút trong tình yêu đều có ý nghĩa của nó. Hạnh phúc cũng như nỗi đau đều trở thành những kỷ niệm và bài học cho trái tim.”
 Kimberly Kirberger

Luôn bận rộn, tất bật với công việc, con cái, nhà cửa... là những lý do tạo nên một khoảng cách im lặng vô hình giữa hai vợ chồng tôi. Yêu nhau một thời gian dài rồi chúng tôi mới quyết định cưới nhau, có với nhau hai mặt con, công việc ổn định, thế mà càng ngày chúng tôi càng không thể tìm thấy tiếng nói chung trong cuộc sống hôn nhân.
Chúng tôi không còn cùng chia sẻ những suy nghĩ, cảm nhận - mỗi người theo đuổi một thế giới của riêng mình, che giấu những suy nghĩ thật trong lòng ngay cả những lúc gần nhau.
Và ngay lúc này đây, khi chúng tôi đang cùng nghỉ ngơi trên bãi biển thơ mộng với quyết tâm cải thiện tình hình, thế mà mọi chuyện có vẻ cũng không khá hơn chút nào. Mỗi người một chiếc ghế bố, đọc sách và trôi theo dòng suy ngẫm mà dường như quên mất "một nửa thương yêu" đang ở chiếc ghế ngay bên cạnh.
Không biết anh có nhận ra không, chứ tôi thì buồn lắm, vì tôi là phụ nữ mà! Tôi luôn tự vấn lòng mình "Tại sao lại như vậy? Tại sao lại xuất hiện một khoảng lặng giữa chúng tôi? Không thể cứ mãi như thế này được!". Tôi quyết định phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này. Tôi hỏi anh: "Hay là vợ chồng mình xây những lâu đài bằng cát đi anh!". Anh buông quyển sách xuống, ngước mắt nhìn qua tôi, hơi ngần ngừ nhưng rồi anh cũng gật đầu đồng ý.
Hai chúng tôi bắt tay vào xây lâu đài cát. Bắt đầu là nền, rồi đến những bức tường cát bao xung quanh. Anh rất khéo tay, bằng những động tác thuần thục, anh xây cho lâu đài những chiếc cầu nhỏ bắc ngang qua để đi vào bên trong. Còn tôi thì trang trí nóc lâu đài bằng những vỏ sò. Lâu đài của chúng tôi cũng có cổng vòm, ban công và cửa sổ bên hông cũng được đắp vỏ sò.... Cuối cùng thì công trình của chúng tôi cũng hoàn tất. Thật  tuyệt vời, trông nó giống như một tòa lâu đài của vua chúa ngày xưa vậy!
Đang mải ngắm nghía và tự tán thưởng mình, thì đột nhiên một con sóng to ập đến, cuốn cả công trình của chúng tôi vào lòng biển. Thế là mọi công sức, tâm huyết đều vô ích. Lại phải bắt đầu từ đầu và lại bị sóng đánh trôi đi. Cứ thế, chúng tôi mải miết xây và con sóng vẫn cứ mải miết cuốn đi tất cả. Chán nản, chúng tôi không tiếp tục cuộc chơi nữa, mệt mỏi quay về khách sạn.
Đã khuya lắm rồi, có lẽ mọi người đã chìm vào giấc ngủ. Duy chỉ có tôi là không tài nào chợp mắt. Tôi khoác lên người chiếc áo choàng và bước ra ban công, đứng nhìn về phía biển. Một lát sau, anh cũng theo ra. Anh hỏi:
- Có chuyện gì vậy em?
- Em đang nghĩ về cuộc hôn nhân của chúng mình. Anh có nhớ lần cuối cùng chúng ta trò chuyện với nhau cách đây bao lâu không? Em có cảm giác chúng ta giống như hai người xa lạ cùng sống dưới một mái nhà... Tại sao lại như vậy chứ? - Tôi nói luôn một mạch, vì e rằng nếu như ngừng lại một chút thôi là tôi không đủ can đảm để nói thật những suy nghĩ lâu nay đã chôn kín trong lòng - "Em thấy hiện giờ chúng mình giống như những lâu đài cát lúc nãy vậy. Cứ mải miết chạy theo những toan tính của cuộc sống hàng ngày để rồi bị chính nó cuốn đi lúc nào không biết!".
Đã rất lâu, hôm nay chúng tôi mới lại nói với nhau về những trăn trở, buồn phiền, về những điều không bằng lòng nhau trong cuộc sống. Chúng tôi cởi mở nỗi lòng dưới sự chứng kiến của những vì sao đang lấp lánh trên bầu trời, trong tiếng sóng rì rào từ biển xa đưa lại. Anh nói:
- Anh hứa sẽ lắng nghe em nói, và dành thời gian cho em nhiều hơn!
Và tôi cũng hứa: "Em sẽ bình tĩnh hơn, sẽ ở bên anh nhiều hơn, và sẽ không che giấu những suy nghĩ của mình như trước đây nữa!".
Và các bạn có biết không? Đêm đó, tôi đã ngủ rất ngon, rất sâu trong vòng tay anh. Buổi sáng hôm sau mới thật là tuyệt. Chúng tôi cùng ra biển lướt sóng, cùng nhau xem những chú cá heo đang quăng mình đùa vui trong sóng nước. Chúng tôi đã cười rất nhiều, mọi ưu phiền lâu nay gần như tan biến. Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc này. Trong niềm hạnh phúc ngọt ngào vừa tìm lại được, tôi như nghe thấy từ sâu thẳm tâm hồn có một giọng nói cất lên:
"Khi ngày mai đến và cuộc sống lại bắt đầu, hãy nghĩ về nỗi đau và những giọt nước mắt đã qua để biết trân trọng và giữ gìn hạnh phúc ngày hôm nay. Và hãy luôn nhớ rằng nụ cười có thể chữa lành mọi vết thương".
Đặng Thị Hòa - Theo Crumbling Sand Castles
“Tình yêu có khả năng chữa lành trái tim cho cả hai, người cho và người nhận.”
Karl Menninger
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Bức thư giảng hòa
“Chỉ có tình yêu mới có thể làm cho cuộc sống của bạn ý nghĩa hơn.”
 Elbert Hubbard

Có đôi vợ chồng cưới nhau được khá lâu, và như nhiều cặp vợ chồng khác, họ cũng trải qua những sóng gió trong cuộc sống hôn nhân của mình. Một ngày kia, sau trận cãi nhau kịch liệt, mối quan hệ giữa hai vợ chồng trở nên vô cùng căng thẳng. Họ giận dữ và thất vọng về nhau.
Sau một tuần lễ chẳng ai nói với ai lời nào, người chồng cầm một mảnh giấy và một cây bút, yêu cầu cả hai bình tĩnh ngồi vào bàn, viết ra những gì không hài lòng về nhau rồi đưa cho nhau đọc. Cô vợ không thèm nhìn chồng, giật ngay mảnh giấy và cắm cúi viết hết dòng này sang dòng khác. Bao nhiêu bực dọc, giận dỗi, cô trút hết vào ngòi bút. Người chồng thì ngược lại, cứ cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lúc lâu rồi mới bắt đầu đặt bút viết.
Khoảng 15 phút sau, khi đã viết xong, họ trao cho nhau mảnh giấy của mỗi người.  Mảnh giấy của người vợ đầy ắp những lời phàn nàn, kể tội người chồng của mình. Cô cảm thấy mình đau khổ biết bao khi cuộc sống hôn nhân không hề lý tưởng như cô vẫn hằng tưởng tượng. Cầm tờ giấy từ tay chồng, cô từ từ mở mảnh giấy ra, chán nản khi nghĩ rằng hẳn nó cũng dày đặc chữ về những nỗi thất vọng mà chồng cô cảm thấy. Thế nhưng những gì cô trông thấy khiến cô rơi nước mắt, không phải giọt nước mắt buồn khổ, mà là giọt nước mắt của hạnh phúc. Trên mảnh giấy của chồng cô chỉ có một dòng chữ ngắn gọn: "Anh luôn yêu em - cho dù bất cứ chuyện gì xảy ra!".
Cẩm Giang - Theo Inspirations
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive