Your Adsense Link 728 X 15

Điều Kỳ Diệu Tình Yêu - Phần 12

Posted by Kenny Phạm 16/7/10 0 nhận xét
Lời chúc phúc tình yêu
“Tình yêu là món quà quý nhất mà con người có thể dành cho nhau.”
 Ludovie Helevy

Để kỷ niệm ngày cưới, tôi cùng chồng đến ăn tối ở một nhà hàng yên tĩnh và lịch sự. Chúng tôi ngồi cạnh nhau, cùng nhắc lại kỷ niệm trong ngày hôn lễ. Đương lúc trò chuyện, tôi đưa mắt nhìn khắp căn phòng, bất chợt dừng lại ở đôi vợ chồng lớn tuổi. Người đàn ông khá cao với mái tóc bạch kim và làn da rám nắng.
Người phụ nữ ngồi cạnh ông thì ngược lại, nhỏ nhắn nhưng thanh lịch và duyên dáng. Điều khiến tôi quan tâm đầu tiên chính là cái nhìn yêu thương trong đôi mắt người phụ nữ. Bà ngồi đó, tựa nhẹ cằm lên bàn tay và chăm chú nhìn khuôn mặt người đàn ông khi họ trò chuyện.
Tôi chia sẻ cảm nhận về đôi vợ chồng ấy với chồng mình và chúng tôi cùng nhìn về phía họ. Người đàn ông bỗng nhẹ nhàng rướn người tới trước và dịu dàng đặt lên má vợ một nụ hôn. Bà mỉm cười hạnh phúc.
"Em nghĩ chắc họ đã cưới nhau lâu lắm. Họ yêu thương nhau làm sao!" - Tôi thì thầm với chồng và thấy anh cũng cảm động như tôi trước tình yêu của họ.
Chúng tôi cứ len lén nhìn và chẳng thấy ngượng ngập khi nghe lén cuộc nói chuyện của họ. Ông đang giải thích cho bà nghe về vụ đầu tư kinh doanh mới mà mình đang cân nhắc và muốn nghe ý kiến của bà. Khi người phục vụ tới, ông gọi món ăn cho bà, nhắc bà nhớ rằng bê là món mà bà thích nhất. Bỗng nhiên mọi chuyện chợt thay đổi. Vẻ bối rối bất chợt hiện lên khuôn mặt duyên dáng đã hằn nhiều nếp nhăn. Bà thảng thốt hỏi người đàn ông:
"Nơi đây là đâu? Chúng ta đang ở đâu vậy?"
"Chúng ta đang ở Santa Fe. Sáng mai, chúng ta sẽ đến Missouri thăm con trai của mình. Em không nhớ à?"
"Dường như em đã quên mất," bà nói.
"Em sẽ ổn cả thôi mà. Chúng ta hãy ăn tối để rồi còn đi nghỉ." Ông đưa tay vuốt nhẹ vào má bà để bà an tâm hơn.
Tôi chợt thấy bàn tay mình đã nằm gọn trong đôi tay ấm áp của chồng. Chúng tôi siết chặt tay nhau xúc động trước tình yêu đằm thắm của đôi vợ chồng lớn tuổi trước mặt. Được ngẫu nhiên chứng kiến một tình yêu đẹp vào đúng dịp kỷ niệm ngày cưới, chúng tôi cảm thấy mình thật hạnh phúc như vừa nhận được thêm một lời chúc phúc thật thiêng liêng cho cuộc hôn nhân của chúng tôi từ tình yêu tuyệt vời của họ.
Thái Hiền - Theo The real thing
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Mối tình sắt son

Lần đầu tiên Benjamin Bucker gặp Lakey Holcomb, anh mới 19 tuổi, và Lakey cũng chỉ vừa qua sinh nhật lần thứ 17. Bucker là bạn thân của anh trai Lakey, nên vẫn thường đến thăm gia đình bạn mình. Và một lần, hai người đã tình cờ gặp nhau.
Khi ấy, Lakey đang ngồi đọc sách trong phòng khách, còn Bucker mở cửa bước vào tìm bạn. Khi đôi mắt hai người gặp nhau, họ đều cảm thấy dường như mình không thể dứt ra khỏi sự cuốn hút lạ kỳ từ ánh mắt của người kia. Thế rồi, vì ngượng ngùng và xấu hổ, Lakey vội vàng gấp sách lại rồi chạy ngay về phòng mình.
Khi Bucker lại đến thăm nhà bạn vào tuần sau đó, anh đã có thể mở lời trò chuyện cùng Lakey. Anh quên mất lý do chính của chuyến viếng thăm của mình (đến thăm anh trai của Lakey), mà lại chủ động tìm và mời cô đi dạo. Lakey đồng ý, mặc dù đến tên anh, cô còn chưa được biết.
Rõ ràng rằng hai người đã cảm mến nhau từ ánh mắt đầu tiên, và họ đã bắt đầu hẹn hò cùng nhau. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc của cả hai người. Bucker đã trao cho Lakey một chiếc ghim cài áo bằng bạc có hình đôi cánh - một vật mà đối với anh, nó cũng chính là món quà đính ước của hai người. Thế nhưng Lakey lại không nghĩ như vậy. Cô chờ đợi mãi mà vẫn không nghe anh bàn bạc gì về tương lai cũng như ý định của anh đối với tình cảm của hai người, vì thế, cô nghĩ rằng anh không hề muốn cưới cô làm vợ.
Thế rồi anh lên đường nhập ngũ. Suốt 4 năm Bucker vẫn thường xuyên viết thư cho Lakey, thế nhưng với tính nhút nhát của mình, anh vẫn không hề nói lời yêu thương nào ngoài những câu chuyện về cuộc sống của người lính trận. Đối với anh, việc nói với Lakey dự định về một lễ cưới mà anh vẫn hằng mong, là một điều còn khó hơn cả việc đối mặt với kẻ thù. Nhận được những lá thư khô khan, không một dòng cảm xúc của anh, Lakey rất thất vọng và u sầu, cô nghĩ rằng anh không hề yêu thương mình, và vì thế, cô đã lấy chồng và đến sống ở Pennsylvania.
Khi Bucker trở về, cuộc sống nhàm chán cũng đã đưa anh đến với một cô gái tên là Edna.
Thời gian dần trôi, cả Bucker lẫn Lakey đều không thể quên hình bóng của nhau. Với cả hai người, khoảng thời gian quen biết nhau là quãng đời đẹp nhất với những kỷ niệm không bao giờ phai nhạt. Vào tháng 10 năm 1999, em gái Libby của Lakey chuyển đến sống ở Baltimore. Một tháng sau, một ông lão đến gõ cửa nhà Libby và ấp úng hỏi thăm. Người đàn ông đó chính là Bucker, giờ đã là một ông lão 82 tuổi và đang sống một mình vì Edna đã qua đời hơn một năm. Cuối cùng, ông đã có được tin tức của Lakey sau bao nhiêu năm trời xa cách bởi một cơ duyên như một sự sắp đặt tài tình của số phận, khi Libby ở ngay cùng một chung cư với Bucker. 
Laker giờ đây cũng đã là một bà lão 80 tuổi, cách đó ít lâu cũng vừa mất đi người chồng đã gắn bó gần như suốt đời bà. Ngày bà đến thăm em gái mình, ông đã chuẩn bị sẵn một bó hồng đỏ thắm và treo lên cánh cửa nhà Libby một tấm bảng gỗ có dòng chữ kẻ bằng tay "Chào mừng Shanghai Lil!". Đó là tên một bài hát rất phổ biến từ thời chiến tranh thế giới thứ hai mà cả hai đều rất thích.
Lần gặp nhau ấy thật cảm động. Bucker và Lakey đã hàn huyên biết bao nhiêu chuyện trong 60 năm xa cách. Hai tuần ở Baltimore, nụ cười chưa bao giờ tắt trên đôi môi của bà lão Lakey. Họ đã lại có một khoảng thời gian thật đẹp bên nhau. Và lần này, họ không để lạc mất nhau một lần nữa trong đời.
Hoa Phượng - Theo Small Miracles for Familes
“Mối tình đầu là mối tình đẹp nhất nhưng chính mối tình cuối cùng mới thật sự là mối tình bất diệt.”
Khuyết danh
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Tấm áo yêu thương

Hai tháng trước, tôi đến nước Anh để tiễn đưa Gramps, người bạn thân của tôi, về nơi an nghỉ cuối cùng ở tuổi chưa đến 30. Anh đã ra đi thật lặng lẽ trong giấc ngủ. Như vậy là cuộc đời này đã sớm mất đi một con người tuyệt vời, còn tôi thì mãi mãi mất đi một người bạn tốt.
Tôi đã ở lại với Mary, vợ anh, suốt hai tuần sau tang lễ. Thật đau lòng khi nhìn chị tiều tụy như một chiếc bóng. Bước chân chị không còn vang lên những thanh âm rộn rã và đôi mắt cũng chẳng còn ánh lên những tia sáng lấp lánh hạnh phúc thuở nào, dù chẳng bao giờ tôi thấy chị khóc.
Tôi muốn mời chị về ở nhà tôi một thời gian để chị khuây khỏa, nhưng chị từ chối. Chị muốn ở lại ngôi nhà còn lưu giữ hình bóng của Gramps. Trước hôm ra về, Mary hỏi tôi có muốn giữ vật gì để kỷ niệm về anh ấy không. Chị dẫn tôi vào phòng riêng của anh và soạn ra những món lặt vặt như đồng hồ, nhẫn và khuy áo. Chợt nhớ anh ghét tính phô trương và không thích diện quần áo đẹp, tôi hỏi xin một món có vẻ khá hợp với tính cách của anh - đó là chiếc áo khoác anh thường mặc trong lúc làm vườn.
Mary bật cười, bảo rằng chị đã cố gắng rất lâu để thuyết phục anh vứt đi chiếc áo cũ kỹ đó. Cảm thấy buồn vì chị không hiểu ý mình, tôi đành nhận một đôi khuy áo làm kỷ niệm.
Đêm hôm ấy, một tiếng động làm tôi thức giấc. Tôi rón rén bước sang căn phòng nhỏ và thấy Mary đang ngồi trên chiếc ghế của chồng, lặng lẽ khóc. Ngay lúc đó, tôi nhận ra chị đang mặc chiếc áo khoác làm vườn của anh. Sáng hôm sau, tôi chia tay chị trong tâm trạng buồn bã nặng nề.
Thời gian trôi qua, đọc thư chị gửi và nghe giọng chị trò chuyện qua điện thoại, tôi có cảm giác chị đã khá hơn và tin rằng chị đang dần dần hồi phục.
Cho đến một hôm, đột nhiên tôi nhận được điện thoại từ người bạn thân của Mary. Cô ấy cho tôi biết Mary đã ra đi sau một tai nạn. Trước khi mất, chị đã dặn dò người bạn báo tin và gửi cho tôi một gói quà nhưng đề nghị tôi đừng đến dự đám tang, vì chẳng còn ai ở đấy để tôi gặp cả.
Tôi rưng rưng nhìn gói bưu kiện đặt trên bàn và khi xé lớp giấy bọc bên ngoài thì tôi bật khóc. Trước mắt tôi là chiếc áo làm vườn mà Gramps rất thích mặc được xếp gọn gàng.
Tôi cầm lấy chiếc áo, khoác lên người. Trong hương xà phòng thoang thoảng quyện với một chút mùi thuốc lá, tôi tưởng như đang thấy bóng Gramps thấp thoáng trong ánh nắng giữa vườn rau. Bất giác, tôi mỉm cười khi chợt nhớ anh thường nấp sau nhà kho để không bị Mary nhìn thấy khi hút thuốc bằng chiếc tẩu.
Rồi tôi sẽ lập gia đình và có nhiều kỷ niệm cùng những người thân. Nhưng sẽ chẳng bao giờ bóng dáng hai người thân yêu ấy phai nhạt trong tâm trí tôi. Và di vật tình yêu của họ sẽ được tôi giữ gìn mãi mãi...
Lam Anh - Theo Legacy of Love
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive