Your Adsense Link 728 X 15

Điều Kỳ Diệu Tình Yêu - Phần 06

Posted by Kenny Phạm 16/7/10 0 nhận xét
Chiếc mề đay

Tôi là một y tá làm công việc chăm sóc sức khỏe cho các cụ già tại một dưỡng đường ở ngoại ô thành phố. Đó là một công việc bình thường và nhàm chán, ngày nào cũng lặp đi lặp lại như thế. Cho đến một hôm, tôi được chứng kiến một câu chuyện thật sự cảm động mà cho đến tận bây giờ, nó vẫn in đậm trong tâm trí tôi. Chính câu chuyện ấy đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ về nghề nghiệp của mình.
Khi ấy đang là buổi trưa, và theo thường lệ, tôi giúp vài cụ già ăn cơm. Các cụ trong dưỡng đường đều đã cao tuổi, đôi tay run rẩy của họ không thể tự cầm muỗng múc thức ăn được. Tôi vừa bón thức ăn, vừa dõi theo từng người để giúp đỡ họ khi cần. Bất chợt, tôi ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ và trông thấy một cụ ông đi ngang qua. Tôi biết ông cụ đang trên đường xuống sảnh thăm vợ mình như thường ngày. Nhìn dáng đi khó nhọc của ông, tôi vội nhờ cô bạn đồng nghiệp tiếp tục làm giúp, rồi chạy đến dìu ông.
Khi chúng tôi bước vào phòng, tôi nhìn thấy một cụ bà tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu đang nằm trên giường, ngước mắt nhìn lên trần nhà, hai tay đặt chéo trước ngực. Vừa trông thấy chồng mình, bà bỗng rạng rỡ hẳn lên. Ông lão đến ngồi cạnh bên, nắm lấy đôi bàn tay nhăn nheo của bà và thì thầm những lời nhẹ nhàng, âu yếm. Tôi chưa bao giờ được trông thấy cảnh tượng nào lãng mạn đến thế, nhất là ở tuổi của hai ông bà. Nhìn khuôn mặt ngời sáng của hai người, tôi bỗng hiểu rằng tình yêu vĩnh cửu là hoàn toàn có thật trên đời.
Hai ông bà ra dấu cho tôi ngồi xuống bên cạnh. Bà cụ nhìn tôi mỉm cười, đôi tay run run chậm chạp đưa lên vén cổ áo, đưa ra cho tôi xem một sợi dây chuyền có mặt là một nửa cái mề đay nhỏ bằng vàng. Cứ nhìn thái độ trân trọng của bà, tôi có thể hiểu vật đó có ý nghĩa với bà đến nhường nào. Cả ông lão dường như cũng rất xúc động.
"Có một câu chuyện gắn với cái mề đay này" - Ông nói với tôi, mắt vẫn không rời khuôn mặt vợ mình - "Cách đây gần một năm, tôi đành phải nói với Susan rằng tôi không thể tiếp tục chăm sóc cho bà ấy được nữa. Tôi không thể cõng bà vào nhà tắm, không thể dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Tôi không thể làm được những việc này nữa rồi... Tôi cũng đã già..."
Ông ngừng một lúc lâu để qua cơn xúc động. Tôi có thể hiểu được rằng những lời ông nói với bà hôm ấy thật sự là điều mà ông không hề mong muốn.
"Chúng tôi sống với nhau mà không có con cái, cũng không có bà con họ hàng. Tôi đã làm tất cả để chăm sóc Susan theo cách chu đáo nhất mà tôi có thể, nhưng đến lúc đó, tôi biết rằng mình không thể hoàn thành được công việc này. Chỉ còn một cách duy nhất là hai chúng tôi vào cùng một dưỡng đường, để bà ấy được chăm sóc đầy đủ hơn, và để tôi tiếp tục được ở bên bà.
Ngày đầu tiên khi chúng tôi đến đây, sau khi làm xét nghiệm, các y tá cho tôi biết ngón tay của Susan bị sưng và họ cần phải cắt bỏ chiếc nhẫn cưới bà đang đeo. Điều đó khiến bà ấy suy sụp hẳn. Chúng tôi đã cùng đeo cặp nhẫn cưới ấy kể từ ngày tổ chức hôn lễ trong nhà thờ, nên đối với cả hai chúng tôi, nó thật sự có ý nghĩa. Thế là để hai chiếc nhẫn luôn luôn là một cặp đôi, tôi quyết định tháo luôn chiếc của mình ra." - Kể đến đây, ông lại trao cho bà một cái nhìn âu yếm. Nhìn họ, tôi thật sự khát khao có được một tình yêu như thế.
"Cả hai chiếc nhẫn đều đã cũ và không còn nguyên như trước nữa. Tháo nó ra khỏi tay, đối với chúng tôi quả là một điều khó khăn.
Ngay buổi sáng hôm sau, tôi mang hai chiếc nhẫn đến tiệm kim hoàn, nhờ họ nấu chảy chúng để làm thành một chiếc mề đay có hai nửa gắn vào nhau. Tôi giữ một nửa chiếc mề đay, bà ấy giữ phần còn lại." - Ông từ từ đưa tay lên cổ mình, lấy ra một sợi dây chuyền giống hệt của bà và đưa cho tôi xem. Phía dưới tấm mề đay của bà là dòng chữ "Anh yêu em, Susan", còn phía dưới tấm mề đay của ông là "Em yêu anh, Joseph".
Tôi bước ra khỏi phòng mà nước mắt lưng tròng. Câu chuyện tình của họ thật sự khiến tôi cảm động.
Sau bữa trưa và hoàn tất vài công việc giấy tờ, tôi trở lại căn phòng của họ. Ông đang đu đưa bà trong vòng tay và hát khe khẽ đoạn cuối bản "Amazing Grace". Tôi đợi cho tới khi ông đặt bà xuống, kéo bà nằm lại ngay ngắn rồi đưa tay khép mắt bà lại. Ông cụ quay về phía tôi, bình thản nói: "Cám ơn cô đã lắng nghe câu chuyện của chúng tôi. Bà ấy rất vui vì điều đó! Tôi vừa hát cho bà ấy nghe bài hát cuối cùng."
Sau đó vài ngày, ông lão cũng ra đi với nụ cười trên môi. Tôi biết từ đó trở đi, họ không bao giờ xa nhau lần nào nữa.
Thái Hiền - Theo The Locket
“Tình yêu không có tuổi. Và tình yêu làm ta không già đi.”
 Jeanne Moreau
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Quà tặng cho những tâm hồn đang yêu

Đừng quay lưng với tình yêu khi nó đang ở trước mắt bạn. Nếu làm như thế, một ngày nào đó bạn sẽ phải hối tiếc vì đã để tình yêu vỗ cánh bay đi.
Người ta thường mất hàng giờ để trò chuyện thân mật với một người, hàng ngày để ái mộ một người, hàng tuần để nhớ nhung một người, hàng tháng để yêu một người, nhưng chỉ trong nháy mắt là có thể nói lời chào từ biệt với một người.
Tình yêu không phải là điều cần nắm giữ trong tay mà là điều ta phải cho đi.          
Đừng lo lắng con tim sẽ đưa ta đến đâu vì trái tim tự biết tìm đường của nó.
Khi yêu một người, xin đừng quá chú tâm vào lỗi lầm của người đó, mà hãy biết chấp nhận những lỗi lầm ấy với một tấm lòng vị tha, bao dung.
Đừng nhào nặn người yêu theo khuôn mẫu của bạn. Nếu không, bạn chỉ yêu chính hình bóng của mình phản chiếu nơi họ.
Tình yêu giống như thủy ngân trong lòng bàn tay. Hãy để những ngón tay duỗi ra thì nó lưu lại. Nắm thật chặt nó thì nó trôi mất.
Nguyễn Mạnh Thảo - Theo Internet
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

Đi tìm tình yêu
“Có nhiều điều kỳ diệu chợt đến trong cuộc sống, nhưng hầu hết những điều tuyệt vời trong đời là do ta thận trọng vun đắp, nỗ lực theo đuổi hoặc đòi hỏi sự kiên trì bền bỉ mới có được.”

Kevin Chapman đã để ý đến cô gái ấy từ khi hai người đang đứng dưới tầng ngầm ga xe điện Penn, thành phố New York. Nhìn bộ váy hợp thời trang và cách trang điểm khéo léo cùng gương mặt xinh xắn của cô, anh nghĩ thầm: "Chà, cô gái này trông thật có duyên!"
Đó là ngày 5 tháng 7, hầu hết mọi người trở về nhà sau kỳ nghỉ lễ cuối tuần, nên xe điện không còn một ghế trống nào cả. Anh lên xe và đi dọc các toa để tìm ghế, vô tình gặp lại cô gái "có duyên" đi cùng chuyến xe với anh. Anh vui vẻ bắt chuyện làm quen, điều khiến anh cảm thấy bất ngờ và thú vị là qua cách nói chuyện, anh phát hiện ra cô là một cô gái thông minh, chứ không phải như ấn tượng ban đầu mà anh nghĩ. Chưa bao giờ anh gặp một người con gái nói chuyện hợp đến như vậy, và thế là suốt chuyến đi đến Philadelphia ngày hôm ấy, hai người cứ say sưa trò chuyện. Khi đã đến ga, Kevin bước xuống tàu mà lòng vẫn còn vương vấn chưa muốn rời. Con tàu từ từ rời bến, bắt đầu chạy tiếp đến Baltimore thì Kevin mới chợt nhớ ra rằng anh chưa hỏi địa chỉ của cô gái ấy, thậm chí số điện thoại nơi làm việc cũng không. Thầm trách mình quá đãng trí, anh quyết tâm sẽ tìm cô cho bằng được, mặc cho tất cả những gì anh biết về cô chỉ là cái tên Rita, sống gần ga xe điện Baltimore và cô đang làm việc cho một hãng luật nào đó.
Ngày hôm sau, Kevin chạy đến thư viện và liệt kê tất cả những công ty luật ở Baltimore. Một danh sách dài đằng đặc, nhưng anh không hề nao núng. Anh bắt đầu chiến dịch tìm kiếm cô gái. Anh xin nghỉ phép, kiên nhẫn gọi hết công ty luật này đến công ty luật khác ở Baltimore hỏi thăm tin tức về người con gái mang tên Rita. Những cảm xúc ấy đã khẳng định một điều rằng anh đã yêu cô ấy.
Anh bạn Arthur của Kevin lo lắng:
- Cậu không thể cứ như vậy. Trên đời này còn có bao nhiêu cô gái khác mà.
- Nhưng họ không phải người tớ muốn tìm. Giá như cậu gặp Rita, giá như cậu biết được cô ấy đặc biệt đến mức nào...
Arthur thở dài. Đột nhiên, Kevin ngừng lại:
- Tớ mới nhớ ra một điều! Cô ấy nói đã từng học ở một trường phổ thông tên là California!
Arthur gợi ý cho Kevin gọi điện cho phòng giáo vụ của trường. Kevin liền nhấc điện thoại, hồi hộp nói:
- Tôi đang cố tìm địa chỉ của một cô tên là Rita. Tôi không biết họ cô ấy là gì, nhưng chắc chắn cô Rita đã tốt nghiệp bốn năm trước ở trường.
Cô gái trực điện thoại hỏi lại, vẻ nghi ngờ:
- Anh cần hỏi để làm gì?
Bối rối vì thái độ dè chừng ấy nhưng Kevin vẫn nhanh trí bịa ra một câu chuyện về việc tìm một quyển sách mà cô ấy mượn của anh khi còn học chung. Tuy nhiên, cô gái ấy không có vẻ nhiệt tình giúp đỡ. Cô nói ngắn gọn:
- Theo danh sách, chúng tôi có một cô Rita đã tốt nghiệp vào bốn năm trước đây, Nhưng tôi không được tùy tiện cho thông tin về cô gái đó.
Bất kể Kevin đã van nài như thế nào, cô gái vẫn lạnh lùng đáp:
- Xin thứ lỗi. Điều đó trái với nội quy của trường.
Suốt những ngày sau, Kevin lúc nào cũng loay hoay nghĩ xem mình phải làm sao để cô giáo vụ cung cấp thông tin cho anh.
Ba ngày sau, Kevin gọi lại phòng giáo vụ trường. Khi nghe giọng cô gái đã gặp hôm qua, anh liền dập máy. Ngày hôm sau anh gọi lại, rồi cúp máy mỗi khi nghe cô giáo vụ ấy trả lời.
Nhiều lần sau đó, có một giọng nữ trẻ hơn trả lời điện thoại. Giọng cô có vẻ thân thiện, Kevin tìm cách lấy lòng cô ấy ngay:
- Làm ơn giúp tôi! Tôi đã đem lòng yêu một cô gái tình cờ gặp trên một chuyến tàu. Tôi biết cô ấy đã từng học ở trường này. Làm ơn tìm giúp tôi số điện thoại hoặc địa chỉ nhà của cô ấy được không?
Cô gái có vẻ rất thông cảm. Cô nhẹ nhàng nói:
- Tôi không dám hứa. Nhưng tôi sẽ cố tìm giúp anh.
Mỗi phút trôi qua, Kevin bắt đầu thất vọng vì nghĩ rằng cô ấy sẽ không bao giờ gọi lại cho anh. Đến hai giờ sau, điện thoại vẫn nằm im lìm... Anh chờ đợi hàng giờ, hàng ngày rồi đến một tuần... Vào lúc gần như đã tuyệt vọng, thì Kevin nhận được điện thoại của cô ấy. Cô trả lời anh, vẻ mừng vui, hào hứng:
- Đây rồi! Tôi tìm ra số của cô ấy rồi. Nhưng đó là số điện thoại nhà của cha mẹ cô ấy. Tôi đã kể với họ về câu chuyện của anh... - Cô cười khúc khích - Và đây là số điện thoại của cô ấy ở Baltimore.
Hai năm sau, lễ cưới của Kevin và Rita diễn ra. Trong bài diễn văn chúc mừng bạn mình, Arthur nói:
- Các bạn thân mến, mỗi người chúng ta đều có một nửa của mình mà cuộc sống đã dành sẵn. Tình yêu là một điều kỳ diệu, nhưng có thể định mệnh sẽ không trao tận tay chúng ta điều kỳ diệu đó, mà để chúng ta phải đau buồn, nhớ nhung, rồi vượt qua những trở ngại mới có thể có được. Kevin là một anh chàng may mắn vì đã tìm được điều kỳ diệu cho cuộc đời của mình.
Nhã Khanh - Theo Small Micracles of Love
“Định mệnh có thể mang chúng ta đến với nhau, nhưng chính chúng ta làm cho định mệnh đó thành sự thật.”
Khuyết danh
Nguồn: Hạt giống tâm hồn – Điều kỳ diệu tình yêu  - First News và NXB Tổng hợp TPHCM

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive