Your Adsense Link 728 X 15

Lòng Trắc Ẩn - Phần 03

Posted by Kenny Phạm 17/7/10 0 nhận xét
Con mèo xấu nhất hành tinh
Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Smoky là lúc nó đang ở giữa đống lửa. Hôm ấy tôi cùng các con ra bãi đất ngoài vùng Arizona vắng vẻ để đốt rác hàng tuần. Khi tới gần một cái hố còn đang âm ỉ, chúng tôi nghe thấy tiếng kêu thương tâm của một chú mèo đang bị chôn vùi giữa đống lửa.
Một chiếc thùng bìa lớn niêm kín bỗng cháy rực và nổ tung. Một tiếng meo dài thảm thiết vang lên cùng một chú mèo bị hất tung lên như một tên lửa chói sáng rồi lại rơi vào hố tro tàn.
– Kìa mẹ, mình phải làm gì chứ! – Bé Jay 3 tuổi kêu lên và cùng bé Becky – 6 tuổi – chồm tới hố tro còn bốc khói.
– Chắc là nó chết rồi! – Anh Scott 14 tuổi lên tiếng. Nhưng rồi đám tro cựa quậy và một chú mèo bé xíu, cháy xém bắt đầu vẫy vùng một cách phi thường để nhoài lên mặt đất, đau đớn lết về phía chúng tôi.
– Để con! – Scott la lên. Lúc con trai tôi quỳ trên đám tro và bọc chú mèo trong một chiếc khăn, tôi cứ thắc mắc tại sao con mèo không kêu nữa. Sau này chúng tôi mới hiểu rằng vài phút trước đó chú đã kêu tiếng meo cuối cùng.
Mọi người trở về trang trại, đang chăm sóc cho con mèo thì Bill – chồng tôi – trở về.
– Bố ơi! Chúng con tìm thấy một con mèo bị cháy! – Jay loan báo
Khi nhìn “bệnh nhân”, mặt anh thoáng vẻ “ôi không, lại nữa à”. Đây không phải lần đầu tiên mọi người đón anh bằng một con vật bị thương. Tuy Bill hay càu nhàu nhưng anh không đành lòng nhìn bất kỳ sinh vật nào đau đớn vì vậy Bill đã giúp đóng chuồng gia cầm, lồng chim, các thanh nẹp xương cho chồn, thỏ mà chúng tôi mang về. Nhưng lần này thì khác. Đây là mèo. Mà Bill không hề thích mèo.
Hơn nữa đây không phải là chú mèo bình thường, toàn thân chú giờ đây là những vết bỏng rộp, một vài miếng thịt đen bầy nhầy, hai tai không còn và đuôi thì chín đến tận xương. Còn đâu là những móng vuốt sắc nhọn, còn đâu là những bàn chân in dấu trên mui xe đầy bụi bặm. Không còn lại chút gì của một chú mèo – có chăng chỉ là hai mắt to xanh biếc đang khẩn thiết van nài.
Chúng tôi còn có thể làm được gì nữa?
Tôi bỗng nhớ đến cây lô hội có tính năng chữa lành các vết bỏng. Chúng tôi vặt lá, băng chú mèo bằng những vòng lá lô hội và buộc nẹp cố định. Jay đặt chú trong chiếc rổ đựng trứng Phục sinh của mình. Giờ đây chỉ còn thấy khuôn mặt bé tí tẹo của chú, trông như một chú bướm chờ ngày vươn mình ra khỏi kén. Lưỡi chú bị bỏng nặng, miệng phồng rộp nên lũ trẻ đút sữa cho chú bằng một lọ nhỏ mắt... sau một thời gian, chú tự ăn được. Mọi người đặt chú là Smoky – nghĩa là ám khói.
Ba tuần sau, cây lô hội đã trụi lá. Giờ thì chúng tôi quấn chú trong một lớp thuốc mỡ. Đuôi chú rụng mất rồi, lông cũng chẳng còn sợi nào nhưng bọn trẻ yêu chú. Bill không yêu Smoky, còn Smoky thì khinh khỉnh với anh. Tại sao ư? Vì anh là người nghiện hút tẩu, lúc nào cũng mang bên mình diêm và hay quẹt lửa. Mỗi khi anh bật lửa, Smoky thường hoảng loạn, phóng tới một góc phòng – Chẳng lẽ không yên lấy một chút à! – Những lúc ấy Bill lại làu bàu.
Rồi thì Smoky cũng dần dần chịu được chiếc tẩu và chủ nhân của nó. Chú nằm dài trên ghế và nhìn Bill trừng trừng mỗi khi anh rít thuốc. Một hôm Bill thổ lộ “cái con mèo quái quỷ này làm anh có cảm giác tội lỗi quá”
Đến cuối năm, Smoky đã trở nên thân thuộc với Bill. Bill cũng trở nên nổi tiếng vì là người có con mèo xấu nhất vùng, thậm chí là nhất nước – mà có lẽ là xấu nhất hành tinh ấy chứ.
Cũng lạ, dần dần Bill trở thành người được Smoky quan tâm nhiều nhất. Bill cũng thay đổi, anh hiếm khi hút thuốc. Trong một đêm đông, tôi thật ngạc nhiên khi thấy anh ngồi trên ghế với chú mèo nhỏ da nhẵn thín khoanh tròn trong lòng. Không để tôi kịp lên tiếng, anh lầm bầm cộc lốc “Chắc là nó lạnh – không có lông mà, em biết đấy!”.
Có lẽ Bill đã thích con vật ngồ ngộ này rồi...
Một điều kỳ diệu xảy ra trong năm thứ hai của Smoky: Chú bắt đầu mọc lông. Những sợi lông tơ bé xíu màu trắng, mềm và mịn hơn lông gà con từ từ mọc cao đến 3 inches, biến chú mèo xấu xí thành một dải khói trắng mỏng manh mềm mại.
Bill khoái làm bạn với chú mèo dù nhìn cả hai không hợp nhau chút nào – một chủ trang trại to con, dạn dày sương gió ngồi sau tay lái, răng cắn chặt chiếc tẩu chưa đốt đi cùng một cục bông trắng toát bé bỏng. Mỗi khi ra khỏi xe, anh vẫn để máy lạnh hết cỡ cho chú dễ chịu. Đôi mắt xanh của chú ậng nước, cái mũi hồng hồng sụt sịt nhưng chú vẫn ngồi đó, không chớp mắt, ngây ngất thỏa mãn.
Một hôm Smoky đi cùng Bill tìm một con bê lạc. Lúc ấy chú đã lên ba. Bill ra khỏi xe hàng mấy giờ đồng hồ và cửa xe để ngỏ. Đồng cỏ khô cháy giòn tan mà con bê vẫn chưa tìm thấy. Chán nản, không suy nghĩ, Bill thọc tay lấy chiếc bật lửa và đánh quẹt. Một tia lửa phóng xuống mặt đất và chỉ vài giây sau cánh đồng đã bốc cháy.
Bill hoảng hốt không để ý đến chú mèo. Chỉ sau khi đám lửa đã được dập tắt anh trở về nhà và mới nhớ ra.
– Smoky! – Anh gào lên – Chắc nó đã nhảy ra khỏi xe, nó có về nhà không?
Không. Và chúng tôi đều biết rằng con mèo không thể tìm được đường về cách đây tới 3 dặm. Tệ hơn nữa trời bắt đầu đổ mưa – mưa to đến nỗi không ai có thể ra ngoài tìm Smoky được. Bill điên cuồng tự xỉ vả bản thân. Chúng tôi tìm suốt ngày hôm sau nhưng chẳng có kết quả gì...
Hai tuần sau Smoky vẫn chưa về nhà, chúng tôi nghĩ rằng chú đã chết. Rồi đợt mưa bão lớn nhất trong vòng 50 năm qua tràn đến. Đến sáng nước lũ đã trải dài hàng dặm. Tôi và các con đang buồn rầu nhìn dòng nước thì Jay la lớn:
– Bố ơi, có con thỏ tội nghiệp kìa, bố cứu nó nhé!
Bill lội đến chỗ con vật để rồi sung sướng kêu lên:
– Không thể tin được! – Giọng anh vỡ oà – Smoky đấy! Smoky bé bỏng!
Mắt tôi cay xè khi thấy con vật bé nhỏ nhoài vào vòng tay rộng mở của người đàn ông đã yêu thương nó. Anh ghì chặt tấm thân đang run cầm cập của chú vào ngực, dịu dàng lau những vết bùn đất trên mặt chú. Đôi mắt xanh của Smoky nhìn anh âu yếm... anh đã được tha thứ.
Smoky đã trở về và cả nhà chúng tôi rất vui mừng khi thấy chú dần bình phục... nhưng Smoky chưa bao giờ khoẻ thật sự. Một buổi sáng, khi chú vừa tròn 4 tuổi, chúng tôi thấy chú lả đi trên ghế của Bill, tim chú ngừng đập.
Lúc bọc thi hài bé bỏng của chú trong chiếc khăn choàng cổ màu đỏ, tôi đã suy ngẫm biết bao điều mà Smoky yêu quý đã dạy cho chúng tôi: về niềm tin, về tình yêu và về sự chống trả quyết liệt khi mọi thứ đều bắt mình chịu thua. Chú nhắc nhở chúng tôi rằng: Hoàn cảnh bên ngoài không quan trọng bằng những gì bên trong, tận sâu trong đáy lòng mình.

HÀN TUYẾT LÊ

Một lời tạm biệt nhẹ nhàng
Nhiều năm sau khi trở thành góa bụa, mẹ tôi đã quyết định rằng mèo sẽ là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất của bà. Vì ở nhà tôi có nuôi hai con mèo nên mẹ coi tôi là chuyên gia về loài này.
Khi bác sĩ thú y bảo tôi có một ổ mèo mới sáu tuần tuổi bị người ta bỏ ở bậc cửa phòng mạch ông, tôi đã giúp mẹ tôi lựa con mèo tuyệt vời nhất.
Mẹ đặt tên nó là Cameo. Từ lúc đó trở đi, mẹ tôi quí con mèo nhị thể đen trắng này lắm. Con mèo này nhanh chóng trở thành niềm vui và tự hào của mẹ.
Tám năm sau đó, con mèo Cameo là con mèo duy nhất của mẹ tôi. Vì mẹ và tôi ở gần nhà nhau, chúng tôi thường xuyên đến nhà nhau và nói chuyện về mèo. Khi tôi đem con chó săn màu vàng của tôi đến thăm mẹ, con Cameo thường lẩn trốn ngay khi tôi và con chó bước vào căn hộ. Sau khi được tôi tháo xích, con chó Ivy chạy đi tìm bạn để chơi nhưng con Cameo lại càng lẩn sâu vô gầm giường.
Trong những chuyến viếng thăm thường xuyên của tôi ở nhà mẹ, hai con chó của tôi đã quan hệ với con mèo của mẹ rất thoải mái. Tuy nhiên, khi mẹ tôi đến chỗ tôi, con Cameo đến với chúng tôi, con vật lại e thẹn cứ nấp sau bếp lò hay trên tủ. Thông thường, dấu hiệu duy nhất về sự hiện diện của nó là cái chén thức ăn tôi để ra ngoài cho nó vào ban đêm hết nhẵn vào sáng hôm sau, trong khi hai con mèo của tôi ngủ trong phòng với tôi. Dù cô chó Ivy của tôi đối xử rất nhẹ nhàng với loài mèo, con Cameo vẫn chưa bao giờ cảm thấy thoải mái với con chó này cả.
Khi mẹ tôi mất, thế giới của con Cameo bỗng đảo lộn. Trước đây tôi đã hứa với mẹ rằng tôi sẽ nhận nuôi con mèo yêu quí của bà nếu bà có mệnh hệ gì. Vì tôi mới lập gia đình gần đây và đã dời nhà từ New York tới California, con Cameo phải vượt qua chướng ngại đầu tiên là chuyến bay xuyên bờ biển. Tôi rất vui mừng thấy cô mèo trải qua quãng đường xa vậy hầu như không kêu ca trong cái làn tôi đặt dưới chỗ ngồi bỏ trống ngay bên cạnh. Con Ivy – như hầu hết các con chó săn – ngồi vào chỗ để hành lý xách tay dưới cái ghế trước mặt tôi. Khi chúng tôi tới Fresno, con Cameo phải thích nghi với cuộc sống mới lạ lẫm, sống chung với một con mèo mới và con chó Kirby của chồng tôi. Phải giao du với một con chó săn vàng cũng đủ khổ rồi nhưng giờ đây con vật lại phải giao du với thêm hai con vật hay nghịch ngợm nữa.
Như tôi đã dự đoán, con Cameo đã ẩn mình suốt ba tuần lễ. Cuối cùng, do cần thức ăn, con vật e thẹn này đã đành phải rời bỏ nơi ẩn náu và hòa nhập vô đời sống gia đình.
Vì nuôi rất nhiều mèo trong căn hộ của mình, tôi đã phân biệt các con mèo với nhau bằng những cái chuông cột cổ có âm thanh khác nhau. Tôi đã dành cho con Cameo cái chuông leng keng nhỏ xíu có vẻ như rất hợp với tính cách thích được người khác âu yếm của nó. Cái hôm tôi nghe tiếng leng keng của cái chuông con Cameo đụng vô chén đồ ăn, tôi biết là cả tôi lẫn nó đang bước vào giai đoạn mới bên nhau.
Bất cứ khi nào ngồi trên chiếc ghế ưa thích trong phòng khách lắng nghe chương trình đọc sách trên đài hay ngồi khâu đan, tôi đều biết ngay khi nào con Cameo đến ngồi trên đùi tôi. Sau một hồi, con vật thường húc đầu vào bàn tay tôi ngụ ý đã đến lúc tôi không được nghe đài hay đan lát nữa mà phải chải lông cho nó. Con vật tỏ ra rất vui sướng vì được chải lông và nó tưởng thưởng cho tôi bằng tiếng kêu gừ gừ, đưa móng chân vuốt ve tôi. Đôi khi, tôi cảm giác người nó bỗng cứng đờ và lúc đó tôi biết một trong hai con chó đang lại gần chúng tôi. 
Trong những tháng đầu tiên ở với chúng tôi, con Cameo thường nhảy lên đùi tôi rồi lên bàn, hay tủ lạnh mỗi khi con Ivy hay Kirby tiến lại gần. Chẳng bao lâu con Cameo nhận ra rằng chỉ cần kêu rít lên hay quào là những con chó to lớn kia rất dễ bị khuất phục, cô nàng chẳng buồn nhảy khỏi đùi tôi những khi hai chú chó đến gần và chẳng thèm tuân phục nội qui mà những con chó đề ra.
Những năm sau này, cô mèo Cameo và những con chó chung sống rất hòa bình với nhau. Mỗi buổi sáng khi chuông đồng hồ báo thức, những con chó cùng chúng tôi ra ngoài đi dạo, con Cameo lại nhảy lên giường của những con này. Sau này, cô nàng không còn nghĩ đến việc nhảy lên mình những con chó để giành sự vuốt ve âu yếm của chủ với những con chó nữa.
Khi con Ivy không còn giữ nhà nữa vì bị mù, con Escort – một thành viên giữ nhà mới đã bước vào gia đình chúng tôi, con Cameo đã sớm thích nghi với sự thay đổi này, nó tỏ vẻ rất tự tin.
Con Cameo chỉ cần kêu rít lên, phun phì phì và quào lên mũi chú chó mới đã khiến con Escort – chú chó săn có bộ lông màu vàng rất tinh nghịch phải xếp ve. Cũng như hai con Ivy và Kirby, con Escort nhận thấy con vật nhỏ bé này luôn muốn được ở một mình không ai quấy rầy, đặc biệt khi con vật ngồi lên đùi tôi.
Con Cameo và con Ivy – con chó yêu của tôi – chẳng bao giờ kết thân được với nhau dù chúng cùng sống chung với nhau suốt sáu năm trời. Chúng giống như anh em ruột trong nhà vì muốn gia đình êm ấm đã thỏa thuận sống cùng với nhau nhưng lại làm ngơ với nhau.
Trong những năm con Ivy bị bệnh không còn trông nhà được, sức khỏe của nó tiếp tục sút giảm. Rồi cũng đến ngày sức khỏe của con vật giảm đến mức chúng tôi phải chia tay nhau.
Tôi đã khẩn thiết điện cho bác sĩ thú y đến nhà giúp người bạn đồng hành với tôi suốt mười một năm trời chết không đau đớn. Khi bác sĩ đến, chồng tôi, cô bạn Eve và tôi ngồi quây quanh người con vật dưới đất để an ủi nó trong giờ phút cuối đời. Vào lúc này, con Cameo đang say sưa ngủ trong ghế mà nó ưa thích. Chuyện xảy ra sau đó đã giúp tôi biết một nét hoàn toàn mới và không ngờ trong tính cách của cô mèo.
Cô mèo giật mình thức giấc, tiếng chuông trên người nó rung leng keng báo cho tôi biết con vật đang lại gần chỗ chúng tôi. Con Cameo nhảy chồm lên người Eve để vào trong chỗ chúng tôi ngồi. Nó vừa gừ gừ vừa cạ mình vào những người bạn đồng hành là chúng tôi. Con vật đã an ủi chúng tôi vào giây phút chúng tôi hết sức mong mỏi. Con vật sà vào cánh tay tôi, ngụ ý rằng nó hiểu rất rõ nỗi đau của tôi và đã có mặt để an ủi tôi. Nó chẳng còn chút hờ hững nào vốn có của loài mèo nữa.
Và khi con Cameo đi đi lại lại quanh chỗ chúng tôi ngồi, rõ ràng là con vật không còn vẻ lãnh đạm với người bạn đồng hành lâu năm là con Ivy nữa. Nó đã nhiều lần lại gần và liếm mặt con Ivy – một điều mà nó chưa hề bao giờ làm trước đó. Khi tôi vừa ôm con Ivy trong tay, vừa vuốt ve Cameo, tôi thấy Cameo đưa móng vuốt nhỏ bé của mình chạm vô móng chân to lớn của cô chó Ivy. Lạ lùng thay, con Cameo lại cảm thấy mình rất cần vuốt ve con chó già giờ đây đã mù hẳn.
Nhưng con Ivy vẫn còn nghe được. Tôi cảm thấy được an ủi khi nhận ra rằng, trong giây phút cuối đời, lúc nhẹ nhàng thiếp đi mãi mãi, người bạn yêu quí của tôi đã nghe được những tiếng thì thào trìu mến của tôi và tiếng gừ gừ vuốt ve của con mèo Cameo.

N.V

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive