Your Adsense Link 728 X 15

Lòng Trắc Ẩn - Phần 04

Posted by Kenny Phạm 17/7/10 0 nhận xét
Banjo
Một cái túi giấy được bỏ ngoài bậc cửa nhà tôi, trong đó có một con chó săn Đức còi cọc bị ruồng bỏ. Con Banjo đã đến với tôi như thế đó. Hồi đó tôi còn độc thân, khoảng 30 tuổi và đang sống ở nông thôn vì vậy tôi có thể nuôi một con vật cưng mới.
Nhưng nào tôi có muốn? Dạo đó, tôi đã quyết định không nuôi thêm một con chó nào sau khi con Chad – con chó chăn cừu đã ở với tôi 13 năm – mất đi. Con Chad là một con chó rất chững chạc, sống với nó, tôi rất dễ chịu. Bây giờ tôi đang giữ trên tay một sinh vật nhỏ bé, cần phải tốn nhiều thời gian, sức lực và kiên nhẫn. Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng chịu những chiếc giầy của mình bị gặm, những chân bàn bị gặm nham nhỏ, vườn bông của mình bị giẫm nát? Liệu tôi có sẵn lòng mất thời gian để dạy dỗ một chú chó?
Những câu hỏi này đã biến mất vào lúc tôi ôm khối lông màu nâu đen vào lòng. Và những năm sau này tôi không hề ân hận về quyết định của mình.
Sau này khi lập gia đình, Sandy – vợ tôi – lại không có cảm tình với con Banjo như tôi. Cô ấy cứ lập đi lập lại với tôi là mình không thích chó. Đối với vợ tôi, con Banjo chỉ làm cho đi văng nhà tôi dính đầy lông chó, thảm đầy bùn và mỗi khi đi xa, chúng tôi lại phải sắp xếp chỗ ăn ở cho nó, như thế thật là phiền toái.
Nhưng tôi đã thấy vợ tôi thay đổi theo thời gian. Đầu tiên là khi cô ấy lỡ tay trộn quá nhiều sữa vào món ngũ cốc của mình và thay vì đổ đi, cô ấy lại đem cho con Banjo ăn. (Vợ tôi cứ liên tục làm điều này mãi cho đến ngày con Banjo mất đi). Sau đó tôi cảm thấy mình không thể chải lông cho con Banjo được nữa, con Banjo và tôi thường xuyên đến chải lông ở tiệm làm đẹp cho súc vật.
Sandy chỉ thật sự yêu con Banjo khi chúng tôi sống với nhau được hai năm. Lúc đó công việc buộc tôi phải xa nhà suốt 10 tuần lễ, cô ấy phải chăm nom con Banjo. Chưa bao giờ mối quan hệ của Sandy và Banjo lại tốt đến như vậy. Vợ tôi và con chó đi đâu, làm gì cũng có nhau. Hai bên đã trở thành bạn của nhau tốt hơn cô ấy tưởng dù rằng con Banjo chẳng hề nghi ngại gì.
Trước đây chưa bao giờ Sandy lại mất thời gian nhiều trong bếp. Tuy nhiên, sau này tôi đã nhận ra Sandy và Banjo vào những buổi tối thường ngồi trong bếp nướng bánh gừng và bánh nướng xốp. Sau đó cô ấy và con chó thường phết kem và mứt do cô ấy làm lên trên mặt bánh và ngồi tựa vào nhau trước lò sưởi thưởng thức bánh, vét sạch hết dĩa. Vì tôi khe khắt hơn trong việc phân biệt đồ ăn của chó và đồ ăn của người, tôi chẳng bao giờ nướng cho con Banjo lấy một cái bánh sinh nhật nào – lúc tôi vắng nhà Sandy và con Banjo lén tôi cùng ăn chung với nhau rất vui vẻ.
Chúng tôi cùng sống với con Banjo được thêm 10 năm rất hạnh phúc. Sau đó, sức khỏe con Banjo bỗng suy giảm. Khi người ta chẩn đoán con vật bị ung thư, cả Sandy lẫn tôi đều đau đớn nhận ra rằng con Banjo đang rời xa chúng tôi.
Trong những tuần lễ tiếp theo đó, chúng tôi rất vui sướng khi còn thấy mặt con Banjo lúc nào hay lúc đó nhưng vẫn không khỏi buồn lòng. Vợ chồng chúng tôi rất lo lắng khi vẻ mặt thân thương của con Banjo báo cho chúng tôi biết là nó cảm thấy không được khỏe. Tuy vậy, chúng tôi không thể nào quyết định thời gian để giúp nó rút ngắn sự đau đớn. Dù đã chuẩn bị tâm lý trước sự việc không tránh khỏi, cái kết cục vẫn làm cho chúng tôi thật đau đớn, thật không dễ dàng chấp nhận. Mọi việc đã diễn ra quá sớm.
Ngày con vật ra đi, nó bước lảo đảo đến gần khi tôi đang khoác áo choàng vào người, Tôi tin là nó đang yêu cầu tôi ở lại. Tôi biết lý do tại sao. Vì vậy, tôi đã giúp nó ra ngoài lần cuối cùng. Sau đó, tôi đã đưa nó vào cạnh lò sưởi và áp đầu nó vào lòng tôi. Chúng tôi đã nói chuyện thật lặng lẽ với nhau về mọi thứ, hệt như buổi nói chuyện cách đây mười năm. Dường như chỉ mới hôm qua thôi, con Banjo còn cuộn tròn trong cánh tay tôi, kêu gừ gừ ra vẻ hài lòng lắm. Dường như chỉ mới tuần rồi, tôi đã giải thích cho nó thêm một lần nữa rằng, nó chỉ nên gặm xương và buông tha cho các món đồ gỗ của tôi. Nếu có điều gì tiếc nuối, tôi chỉ ước rằng mình đã không tỏ ra thông cảm, vị tha và trìu mến hơn với Banjo. Cả hai chúng tôi đang xích lại gần nhau trong lúc này.
Banjo đang bị bệnh. Cuối cùng, nó đã khiến cho tôi cảm thấy lẻ loi khi ngồi giữa phòng khách, tự hỏi sao mười năm qua có thể trôi nhanh đến thế.
Ranh giới giữa sự sống và cái chết mới mỏng manh làm sao. Thật đau lòng khi phải chứng kiến Banjo đang đứng bên lằn ranh này. Tôi như đang cố vớt vát, níu kéo cuộc sống của nó. Dù sao đi nữa, Banjo cũng vẫn là bạn của tôi và tôi chưa sẵn lòng từ bỏ nó. Trong khi những giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi chỉ mong sao nó có thể trở về với những ngày tháng xa xưa.
Tôi muốn nó lại ngóng trông tôi tại bậc cửa mỗi ngày và sủa mừng rỡ khi thấy ông chủ trở về nhà như thường lệ. Tôi mong lại thấy nó lăn trong tuyết trên sườn đồi phía sau nhà. Tôi mơ lại được nghe hơi thở đều đặn khi nó đang say ngủ cạnh chân giường. Hơi thở của nó như đang muốn nói: “Đây là một nơi thật ấm áp, yên lành”.
Tôi cứ thế hồi tưởng nhưng Sandy sắp về nhà rồi. Tôi phải chuẩn bị sao cho giờ phút cuối cùng giữa nàng và nó thật nhiều ý nghĩa. Tôi quấn một cái khăn quanh thân mình Banjo, đặt đầu nó ngay ngắn trên chiếc gối nhỏ và để nó nằm yên bình trước lò sưởi.
Khi bước vào nhà qua cửa chính, nhìn mặt tôi, Sandy hiểu thế là con chó yêu dấu đã qua đời. Tôi tin rằng trái tim nàng còn đau đớn hơn tôi nữa.
Chúng tôi ngồi lại cạnh bên xác Banjo một lúc lâu trước khi dằn lòng mang nó vào rừng – nơi nó từng chơi đùa thỏa thích. Chúng tôi chôn nó, phủ những trái thông khô và hoa lên ngôi mộ.
Khu rừng chợt im ắng lạ thường, chỉ còn những ngọn gió luồn qua các nhánh cây mang theo hơi lạnh băng giá của mùa đông. Chúng tôi ngoái nhìn lại một lần trước khi quay bước đi, ngôi mộ của Banjo trông thật bé nhỏ nhưng hình ảnh của nó thật lớn trong lòng chúng tôi.
Nhiều tháng đã trôi qua kể từ ngày chúng tôi đứng trong tuyết và nói lời vĩnh biệt Banjo, tôi vẫn nhớ nó mỗi ngày. Trong những tuần lễ đầy mất mát đó, Sandy và tôi cảm thấy được an ủi phần nào nhờ những tấm bưu thiếp và hoa của bạn bè gởi đến chia sẻ. Ngay cả mấy đứa trẻ hàng xóm – vốn biết tôi chỉ là “bố của Banjo” – cũng chạy đến nắm tay tôi và nói lời chia buồn. Nhờ vậy mà tôi hiểu ra rằng, Banjo đã giúp cho mối quan hệ giữa Sandy và tôi trở nên tốt đẹp trước ánh mắt mọi người.
Tôi cũng nghĩ rằng giữa Banjo và tôi có một mối quan hệ lạ lùng, đáng khắc sâu trong tâm trí. Nhưng mối quan hệ đó chẳng phải là độc nhất vô nhị. Thế giới không vì chúng tôi mà biến đổi. Sự thật đơn giản là chúng tôi thích sống cạnh nhau và đó mới là vấn đề.
Bây giờ, tôi ngồi thừ ra nhìn những cái chén dành cho chó được xếp ngay ngắn trong hộc chạn. Tôi chợt lẩm bẩm: “Mình sẽ không nuôi chó nữa. Mình không thể chịu nổi tình cảnh này thêm một lần nữa”. Nhưng tận đáy lòng, tôi lại hiểu sự việc sẽ khác đi và điều gì sẽ xảy đến khi một chú cún con dễ thương bất chợt xuất hiện ngay ở bậc cửa nhà.

N.V

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive