Your Adsense Link 728 X 15

Lòng Trắc Ẩn - Phần 05

Posted by Kenny Phạm 17/7/10 0 nhận xét
Hondo
Năm tháng đã làm con Hondo già đi; mùa đông đã lấy đi một phần sức lực của nó rồi. Tuyết xuân đã tan và những bông hoa mùa hè đã hé nụ nhưng đối với con Hondo, chỉ có một mùa mà thôi.
Đã ba ngày nay, con chó già màu đen của chúng tôi không thể leo lên sàn nhà được. Nó nằm ngủ trên bãi cỏ dưới bóng cây. Chúng tôi đã mang cái thảm của nó ra đến bãi cỏ và con vật nằm nghỉ ở đó. Cái xoong nhỏ nhỏ bằng sắt là dĩa đựng đồ ăn được đặt kề bên nó. Sáng hôm nay, nó không còn cố ngẩng đầu lên. Nó chẳng chịu uống nước, cũng chẳng chịu ăn.
Tôi ra ngồi trên bãi cỏ ngay cạnh nó. Lông nó hoàn toàn chưa rụng hết. Lớp lông xám bụi bẩn của nó dài lõa xõa. Chúng tôi cùng thì thầm trò chuyện với nhau. Tôi giả vờ như con Hondo đang nghe mình nói. Tôi vòng tay ôm đầu và hôn lên trán nó. Tôi nhấc một móng chân của nó lên và nhẹ nhàng vuốt ve gan bàn chân thô cứng, nứt nẻ ấy.
Cuộc sống của chúng tôi như nhuốm sắc màu ảm đạm vì nó đang hấp hối. Chúng tôi đã được phép nghỉ một vài ngày để có thể ở nhà cùng với nhau. Tôi kéo một nhúm lông của con Hondo ra khỏi cái bàn chải và tung nó vào trong gió. Gió cuốn những sợi lông, mang chúng ra tới lối đi và lên trên những ngọn cỏ cao.
Trong tâm trí tôi hiện ra những hình ảnh sống động của Hondo trong nhiều năm: Lúc đó, Hondo đang ngồi ở sân trước nhà suốt hai ngày liền, đợi Mark – chồng tôi – trở về sau khi tham gia dập tắt đám cháy rừng; Hondo và Sarah – con gái tôi, – nằm kế bên nhau, tựa như hai chiếc lá trên một cành cây; Hondo và Matt – con trai tôi – cùng tát nước ra khỏi một cái vũng cạn, bắt những con nòng nọc trơn tuột.
Và còn hai chúng tôi thì sao? Con chó cưng từ thuở còn nâng niu trên tay đã dạy tôi biết cách lần theo dấu vết hươu, nghe tiếng gọi của chim ưng đuôi đỏ, ngửi được mùi của lá xô thơm trong gió. Tôi đã học được cách nhận biết mùi của đất tươi mới, những gốc cây ẩm ướt chứa đầy những con côn trùng.
Mưa xuống, những giọt nước bắn tung tóe lên cánh cửa sổ và tường nhà. Mưa rơi trên mình Hondo nhưng con vật không nhúc nhích, chỉ chớp chớp mắt mà thôi. Tôi lại đi lấy một cái mền đắp lên mình nó. Con Hondo vẫy đuôi và lại chớp mắt.
Mark giúp tôi mang một cái bàn nhỏ ra ngoài bãi cỏ. Chúng tôi cẩn thận đặt cái bàn trên người con Hondo, để che mưa cho nó.
– Mình có nên đưa nó vào trong nhà không? – Tôi hỏi Mark.
– Anh nghĩ nên để nó ở nơi nó muốn.
Sau đó, khi nhìn qua cửa sổ, tôi thấy mưa đã tạnh và Mark đang ngồi trên cỏ ngay cạnh con Hondo. Cái mền hơi nhúc nhích khi con Hondo vểnh đuôi lên. Mark đặt tay trên đầu con vật. Anh đưa tay vuốt ve phía sau tai con Hondo. Người và vật ngồi đó, hệt như những người bạn tốt nhất của nhau – những người bạn đồng hành chung thủy.
Suốt ngày hôm đó – hết Matt rồi lại Sarah cứ thay phiên nhau ngồi lại bên con Hondo. Matt nằm kế bên con chó. Sarah nhấc cái mền lên và vỗ về con vật.
Đêm xuống, con Hondo nằm lặng lẽ dưới lớp mền vốn dành cho loài ngựa. Cái mền che kín người nó, ngoại trừ cái đầu. Chúng tôi đã thốt ra những lời chào tạm biệt, những giọt nước mắt của chúng tôi đã chảy xuống từ lâu rồi.
Cảm giác tội lỗi vây kín tôi vì đã không đưa con Hondo vào trong nhà để ngủ cạnh chân giường. Nhưng chẳng hiểu sao, chúng tôi không thể nhốt nó trong bốn bức tường. Chúng tôi không thể cho phép mình lấy đi những ngôi sao trong ánh mắt nó. Chúng tôi muốn ánh trăng dẫn đường nó lên thiên đàng và những chú dế mèn ru nó vào giấc ngủ.
Màn đêm buông xuống. Bầu trời phía đông rực sắc hồng. Những giọt sương rơi trên lá cỏ. Tôi mặc quần áo ngủ ngồi trên lớp cỏ ướt đẫm. Con Hondo vừa trút hơi thở cuối cùng. Tôi cúi đầu trên ngực nó, nơi trái tim tận tụy của nó giờ đây nằm yên. Và tôi ngửi mùi quen thuộc của chú chó lần cuối.
Khi mặt trời lên, những chú chim cổ đỏ đã hót xong, tôi kéo cái mền ngựa cũ phủ lên toàn thân mình con Hondo và vào nhà.
Sau đó, chúng tôi cùng đưa con Hondo ra nghĩa trang.
– Mẹ à, con muốn hái một ít hoa cho nó! – Sarah nói. Và cô bé chạy đi kiếm những bông hoa dại xinh đẹp.
Matt muốn kiếm một cái cây gỗ:
– Con không biết chôn cái cây này với con chó có tốt không? – Thằng bé hỏi.
– Được, Matt. Tốt đấy! – Mark trả lời, giọng anh run run.
Sarah quay trở lại với bó hoa bồ công anh dại, một ít cây cúc tây dài, rất nhiều cây cỏ thi màu trắng, hai cành cây hoa chuông lá tròn và những bông cỏ ba lá màu đỏ.
– Những bông này được không mẹ? Đây là những bông đẹp nhất đó.
Matt quay trở lại với một cây gỗ dài khoảng ba tấc.
– Tuyệt lắm! – Mark gật đầu.
Bốn chúng tôi đứng vòng quanh mộ của Hondo và nắm tay nhau. Chúng tôi lần lượt cầu nguyện cho nó.
– Xin Chúa trời đưa con Hondo lên thiên đàng và làm cho nó trẻ lại! – Mark nói lời nguyện ước đơn giản.
Chúng tôi đặt một tảng đá lớn lên trên mộ nó và Sarah đã cài những cái bông còn sót lại dưới mép tảng đá.
Mọi việc đã hoàn tất.
Bốn người chúng tôi nắm tay nhau rời khỏi mộ con vật, đắm chìm trong suy nghĩ. Khi đi ngang qua một góc sân, Mark chậm bước lại và quay đi. Tôi nghe một tiếng thổn thức thật não lòng phát ra từ người đàn ông có vẻ ngoài cứng cỏi như anh. Mark đang tựa mình vào góc cột hàng rào, những tiếng thổn thức làm cơ thể mạnh mẽ của anh rung lên, dù trước đây tôi đã có lần thấy Mark khóc. Đây là lần thứ hai tôi thấy anh đau khổ như vậy.
Những ngày kế tiếp theo thật là u ám. Vào một buổi chiều muộn, sương mù bao phủ trại nuôi súc vật của chúng tôi. Mark và đám trẻ đã đi ra ngoài vì thế tôi phải làm những phần việc của đêm hôm đó. Tôi đi lùa cừu về và men theo hàng rào. Cuối cùng, tôi đã đến nơi chúng đang gặm cỏ. Tôi cất tiếng gào to qua màn sương mù, hối thúc lũ cừu trở về chuồng cho đến khi chuồng gia súc bị nhấn chìm trong một màu xám xịt.
Khi đã đưa được hết lũ cừu về chuồng, tôi thong thả trở vào nhà. Một cách vô thức, tôi lần tìm con Hondo trong màn sương mù, mong mỏi thấy nó lướt đến bên tôi. Theo bản năng, tôi đưa tay ra vỗ về bộ lông óng mượt màu đen của nó nhưng chỉ gặp một màu trắng và nỗi trống trải của mình.
Sau đó, thoạt đầu rất lặng lẽ, tôi nghe mình cất tiếng gọi con vật – tiếng gọi yếu ớt, the thé vang qua cánh đồng, kéo dài ra và trôi dạt vào màn sương mù.
Hooonnndooo...
Ngọn núi đã thu âm tiếng gào của tôi, giữ lại một lúc rồi sau đó lại trả lại cho tôi – nghe êm tai hơn nhưng không còn là giọng của tôi nữa. Và từ một chỗ nào đó ở phía xa không rõ, một con chó sói đã tru đáp lại lời tôi.

N.V

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive