Your Adsense Link 728 X 15

Chia Sẻ Tâm Hồn Và Quà Tặng Cuộc Sống 11

Posted by Kenny Phạm 20/7/10 0 nhận xét
Paco, hãy trở về nhà!

Tại một thị trấn nhỏ ở Tây Ban Nha, có một người đàn ông tên Jorge vừa cãi vã dữ dội với cậu con trai Paco của mình. Ngày hôm sau, ông phát hiện giường của Paco trống không - cậu bé đã bỏ nhà ra đi.
Vượt qua cảm giác ăn năn, hối hận về những điều đã xảy đến, Jorge  nhìn lại mình và nhận ra rằng, với ông, cậu con trai quan trọng hơn tất cả. Với mong muốn bắt đầu lại, Jorge đến một cửa hiệu nổi tiếng ở trung tâm thị trấn và dán một tấm giấy lớn có dòng chữ: "Paco, con hãy trở về nhà. Bố yêu con. Hãy gặp bố ở đây vào sáng ngày mai, con nhé!”
Sáng hôm sau, khi Jorge đến cửa hiệu, thì không chỉ có một, mà đến bảy cậu bé cùng tên Paco bỏ nhà ra đi đã đứng đợi ở đấy. Tất cả đều đáp trả lại tiếng gọi yêu thương, với hy vọng rằng đó là lời nhắn gửi mà cha mình gọi trở về nhà với vòng tay rộng mở.
- Alan Cohen

Nếu được một lần nữa...

Nếu tôi được một lần nuôi dạy lại con mình,

Ngón tay tôi sẽ nhẹ nhàng theo từng nét vẽ, hơn là dùng để la mắng răn đe.

Tôi sẽ không quá khắt khe mà dốc lòng yêu thương kết nối,
Sẽ rời mắt khỏi nhịp tích tắc đồng hồ mệt mỏi để ngắm nhìn thế giới vô biên,
Sẽ cùng con dạo bước rong chơi, vui thú thả diều giữa bầu trời gió lộng,
Sẽ cùng con thoải mái đùa vui, mà không cần nặng nề quan trọng,
Sẽ trải mình trên mênh mông đồng rộng, ngắm sao trời lấp lánh đêm đêm,
Sẽ vòng tay âu yếm hôn con nhiều hơn nữa, thay vì khóa ghì nắm chặt bàn tay con.
Tôi sẽ sống kiên định hơn thay vì mãi cứng rắn,
Trước tiên tôi sẽ học cách tôn trọng bản thân mình;
Rồi tôi sẽ nói với con ít hơn về tình yêu quyền lực,
Mà sẽ nói nhiều hơn về sức mạnh của tình yêu.
- Diane Loomans
Hai di sản duy nhất trường tồn mà chúng ta có thể dành cho con cái. Đó chính là cội nguồn và đôi cánh.
- Hodding Carter

Những điều vô giá
Người mẹ đang bận rộn nấu bữa tối trong bếp, bất ngờ cậu con trai bé bỏng chạy ùa vào, và đưa cho mẹ một mẩu giấy nhỏ. Sau khi lau tay vào chiếc tạp dề, người mẹ mở tờ giấy ra và đọc:
Cắt cỏ trong vườn:  5 đô la 
Dọn dẹp phòng của con: 1 đô la
Đi chợ cùng với mẹ: 50 xu 
Trông em giúp mẹ: 25 xu
Đổ rác: 1 đô la
Kết quả học tập tốt: 5 đô la
Quét dọn sân: 2 đô la
Mẹ nợ con tổng cộng: 14,75 đô la
Sau khi đọc xong, người mẹ nhìn cậu con trai đang đứng chờ với vẻ mặt đầy hy vọng. Bà cầm bút lên, lật mặt sau của tờ giấy và viết:
Chín tháng mười ngày con nằm trong bụng mẹ: Miễn phí.
Những lúc mẹ bên cạnh chăm sóc, cầu nguyện mỗi khi con ốm đau: Miễn phí.
Những giọt nước mắt con làm mẹ khóc trong những năm qua: Miễn phí.
Những đêm mẹ không ngủ vì lo lắng cho tương lai của con: Miễn phí.
Tất cả những đồ chơi, thức ăn, quần áo mà mẹ đã nuôi con trong suốt mấy năm qua: Miễn phí.
Và đắt hơn cả chính là tình yêu của mẹ dành cho con: Cũng miễn phí luôn con trai ạ.
Khi đọc những dòng chữ của mẹ, cậu bé vô cùng xúc động, nước mắt lưng tròng. Cậu nhìn mẹ và nói: "Con yêu mẹ nhiều lắm!" Sau đó, cậu đặt bút viết thêm vào tờ giấy dòng chữ thật lớn: "MẸ SẼ ĐƯỢC NHẬN LẠI TRỌN VẸN."
- M. Adams

Almie Rose
Khi còn đến hai tháng trước lễ Giáng sinh, cô con gái Almie Rose chín tuổi của chúng tôi mới bảo rằng cô bé muốn có một chiếc xe đạp mới. Nhưng gần đến Giáng sinh, dường như cô bé quên bẵng ước muốn đó.
Chúng tôi mua cho cô bé bộ búp bê Bảo mẫu - món đồ chơi đang rất thịnh hành, cùng với một căn nhà búp bê. Thế nhưng, trái với suy nghĩ của chúng tôi, trước Giáng sinh hai ngày, Almie Rose vẫn bày tỏ rằng cô bé thích chiếc xe đạp hơn bất cứ thứ đồ chơi nào khác trên đời.
Lúc đó đã quá trễ, với hàng trăm thứ cần phải chuẩn bị cho bữa tiệc Giáng sinh và mua những món quà vào phút cuối, chúng tôi không còn thời gian để chọn mua một chiếc xe đạp đúng như mong muốn cho Almie Rose. Thế là, vào 9 giờ tối đêm Giáng sinh, khi Almie Rose và em trai Dylan sáu tuổi đã nằm cuộn tròn yên ấm trong chăn, cả hai vợ chồng tôi vẫn còn thao thức vì ước muốn của con gái. Chúng tôi cảm thấy như có lỗi vì đã làm con mình thất vọng.
“Hay là anh sẽ nặn một chiếc xe đạp bằng đất sét và viết một mảnh giấy nói rằng: con sẽ có thể đổi chiếc xe bằng đất sét này để lấy một chiếc xe đạp thực sự?“ chồng tôi đề nghị. Có thể đó là một cách hay, vì xe đạp là một món hàng khá khó mua, và cô bé cũng đã là một "người lớn" không còn mè nheo đòi quà. Thế là, chồng tôi đã cặm cụi suốt bốn tiếng đồng hồ để nặn một chiếc xe đạp thu nhỏ.
Sáng ngày Giáng sinh, chúng tôi thật sự hồi hộp chờ giây phút Almie Rose mở gói quà nhỏ hình trái tim có chiếc xe đạp bằng đất sét với hai màu trắng và đỏ bên trong. Cuối cùng thì cũng đến lúc cô bé mở quà và đọc to mảnh giấy mà tôi đã viết.
“Có thật là con có thể dùng chiếc xe đạp mà bố đã nặn này để đổi lấy chiếc xe thật hả mẹ?”
“Đúng thế, con yêu!” tôi mỉm cười rạng rỡ.
Nước mắt lấp lánh trên khóe mắt Almie Rose khi cô bé trả lời:
“Con sẽ không bao giờ đổi chiếc xe đạp mà bố đã làm cho con đâu. Con thích giữ chiếc xe này hơn là đổi lấy chiếc xe thật.”
Lúc ấy, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc đến nỗi có thể đi cùng trời cuối đất để mua cho con gái bất cứ chiếc xe đạp nào trên đời.
- Michelle Lawrence

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive