Your Adsense Link 728 X 15

P09: Gần như một chuyện tình yêu

Posted by Kenny Phạm 14/7/10 0 nhận xét
“ Coi chừng nhé! Cẩn thận. Thằng ấy coi vậy mà không đàng hoàng đâu. Nếu nói nặng, thì nó là một đứa có bà con với Sở Khanh đấy ”. Những kẻ thường xuyên tốt bụng và hay chuyện đã thì thầm như thế, khi thấy tôi và Khiêm, mấy lúc sau này hay trò chuyện với nhau.
Tôi nghe, đầu gật gật, mắt nhìn xuống đất, ra vẻ tiếp thu. Nhưng bởi họ không biết. Giữa tôi và Khiêm đâu chỉ dừng lại ở đó. Nói cười với nhau công khai trước mắt mọi người là chuyện thường. Khiêm đã có vài lần đến nhà tôi. Tôi cũng có mấy lần tới nhà Khiêm. Mặc dù chỉ đứng ở ngoài sân, trao đổi vài câu chuyện thường ngày, hỏi han đôi điều chưa rõ lắm, nhưng như thế đã đủ riêng tư lắm rồi, bởi chỉ có hai người chúng tôi biết. Thật mà. Vì chưa ai hỏi han, xầm xì gì cả.
Thiên hạ có thói quen nhìn thấy một nam một nữ, không bà con thân thích, đứng ngồi nói chuyện riêng với nhau là phán đoán “ có vấn đề tình cảm “. Chúng tôi đang bị nhận định như thế. Nhưng riêng giữa hai người, chúng tôi biết, chưa là gì, chưa đi tới đâu. Có lẽ bởi đã quá chín chắn tuổi đời, nhiệt tình đã vơi cạn. Khiêm chưa muốn đi đo kính, vì khi đọc báo chưa cần đưa thẳng cánh tay ra xa. Khiêm tự an ủi “ Để mắt trần đọc cũng còn tạm thấy “. Tôi kém tuổi Khiêm đúng ba tuần. Và tôi khổ sở giấu cặp kính để nhìn gần cho rõ của mình trong túi xách. Khi vắng người và cần kíp lắm, tôi mới miễn cưỡng đeo lên mặt. Có ai tình cờ bắt gặp, tôi giải thích như kêu oan “ Tại mắt yếu sẵn. Chứ đâu phải ai đến tuổi này cũng đeo “
 Biết tôi phải đeo kính, Khiêm cười như giành được phần thắng khi thi đua, cá cược.
 _ “ Thấy chưa. Hảo cái gì cũng thua tôi “
Cái điều luôn luôn hơn tôi làm cho Khiêm rất thích chí. Trong việc làm, nếu tôi cứ phải thỉnh thoảng bỏ đi loanh quanh, ngắm nhìn lung tung hoặc thở dài sườn sượt, thì Khiêm cứ ngồi lì như một đứa bé làm nư, ăn vạ. Bất cứ việc gì, hễ lao vào làm là Khiêm bị cuốn hút. Không cần ăn, không cần uống nước, không chịu nghỉ ngơi. Không cần biết mọi người chung quanh phản ứng ra sao. Ai hỏi, nói  cũng không nghe . Tôi bảo “ Người gì kỳ cục “ Khiêm chỉ cười như nhân vật kịch trong tình huống cực kỳ sảng khoái. Tôi trách móc “ Cười như vậy tức là không thèm nghe góp ý. Đường ta ta cứ đi “. Khiêm ngưng cười “ Như vậy là bạn có thể hiểu tôi đấy. Tôi đổ vào công việc tất cả say mê, trách nhiệm và lương tâm của tôi. Kể cả khi yêu. Tôi dám chắc ngay trong chuyện này Hảo cũng không bằng tôi đâu “-
“ Chuyện gì? Chuyện yêu đương ấy hả. Khiêm có yêu bao giờ chưa mà dám nói mạnh miệng  thế “- “ Hảo đã biết gì mà nói “
Theo tôi được biết, Khiêm chưa từng có người yêu nào hết.
Nguồn tin ở đâu ? Thì từ những người tốt bụng kia, từ những vụn vặt cuộc sống tôi đã thấy.
Hễ có cô nào độc thân là thiên hạ gán ghép cho Khiêm, chọc ghẹo, ép uổng chụp những tấm ảnh vô tình, hoặc cố ý ngồi sát bên nhau chụm đầu sát tóc. Rồi chẳng đâu vào đâu. Những cô gái ấy, người thì lấy chồng, kẻ thì tiếp tục độc thân. Họ tiếp tục nói cười với Khiêm, bình thường, như trước đây chưa hề có chuyện sắp sửa hay đã từng “bồ bịch” với nhau.
Người ta đổ thừa tại Khiêm. Khó tính. Nhút nhát. Sỏi đá. Giá băng. Cành khô củi mục. Đủ thứ khái niệm thiếu tình cảm, mất cảm xúc. Tôi cũng nghĩ và nói theo như thế cho đến một bữa tiệc cưới gần đây. Tôi ngồi cạnh Khiêm do yêu cầu sắp sếp cho đủ chỗ. Ly rượu nhỏ bằng ngón chân cái chuyền đến tôi. Tôi nhăn mũi ngửi, nhìn Khiêm cầu cứu.
_ “ Uống dùm. Tôi chịu thua “
_ “ Đã nói Hảo lúc nào cũng thua tôi mà “.
Tính ra Khiêm uống hai ly. Có lẽ vì vậy nên nói chuyện một hồi, Khiêm hạ giọng như tâm sự.
_ “ Tôi chỉ cần kiếm người hiểu mình thôi. Ngày xưa, lâu rồi, có một người đã hiểu. Nhưng không còn ở đây nữa. Vả lại người ấy cũng không muốn hiểu tôi. Uổng vô cùng “
_ “ Thế còn mấy cô kia, không phải đã từng hiểu hay sao. Tôi nhớ Khiêm đã quen rất nhiều cô. Tôi có thể kể lại Nguyễn Thị, Trần Thị, Lê Thị.”
Khiêm nghiêm mặt, như ông giáo chỉnh học trò.
 _ “ Hảo nghĩ quen là như thế nào? Như thế nào gọi là quen ? “
 _ “ Thì là nói chuyện riêng, người ta chọc ghẹo “.
 _ “ Còn gì nữa “.
 Tôi trả lời thật tình.
 _ “ Không biết “
 _ “ Nghĩa là không biết chi hết. Chỉ nói mò thôi. Hảo chưa hiểu tôi đâu “.
Tôi nói đùa để giấu tình cảm thật của tôi. Điều này thì bình thường. Ai chẳng vậy. Dại gì nói, khi chưa biết rõ đối phương
 _ “ Không. Tôi không muốn hiểu Khiêm. Hiểu để làm gì chứ “
 _ “ Cũng hay. Tôi thích như vậy. Càng bí mật, càng hấp dẫn “.
Khiêm thích như vậy. Nghĩa là thích người ta không hiểu mình. Nghĩa là thích tự mình đi tìm hiểu, khám phá. Nguy hiểm thật. Có phải vì vậy mà tôi bỗng dưng trở  thành bạn bè với Khiêm chăng.
Chẳng biết chính xác từ lúc nào. Sau cái đám cưới kia hay là sau chuyến dã ngoại lâu rồi.
Lúc đó, bên Khiêm luôn luôn có Nguyễn Thị. Mọi người đang cố ghép đôi cho họ. Tôi ngồi chung băng ghế với Nguyễn Thị, bên kia là Khiêm. Họ nhoài người qua tôi để nói chuyện. Vừa ngượng vừa chán, tôi chạy xuống ghế giành riêng cho lơ xe, ngồi ngay cửa lên xuống suốt đường đi, về. Ai hỏi  sao lại ngồi thấp xủm, hẩm hiu, lẻ loi, tôi viện cớ ngồi cao thót ruột, gió lùa nhức đầu, thế nào cũng bị say xe.
Lúc xe dừng để mua sắm, Khiêm xách cả chục ký chôm chôm mời hết chiếc xe. Thấy tôi cười cười “ Tưởng Khiêm là chủ hãng kẹo kéo “, Nguyễn Thị tự đắc sung sướng “ Lầm to rồi. Khiêm không phải là hạng người ấy đâu. Ta rành gã quá mà “. À. Ra thế. Suốt buổi, tôi đã chứng kiến nhiều thứ Nguyễn Thị tỏ ra am hiểu Khiêm, mà quên mất. Ví dụ, Khiêm không ăn ớt, không ăn nem và chỉ biết bơi chó…
Nhưng Nguyễn Thị lại còn không biết cả bơi chó. Nguyễn Thị chỉ dám run rẩy co cúm, bước dò dò ra đến chỗ nước ngập đầu gối rồi kêu thét từng hồi.
Tôi một mình đi ra xa, nằm thả nổi, nheo mắt ngắm diều, máy bay và trời xanh. Khiêm tự nhiên lần đến, đòi tôi dạy cách nằm trên mặt nước. Tôi đã từng chỉ bảo tận tình rất nhiều người, cũng như bị rất nhiều lời oán trách “ chơi ác “ vì họ cứ vội vàng ngồi nhổm dậy, hì hục hít thở để bị sặc sụa nước biển mặn đắng chát. Nói chung, tôi chưa bao giờ được xưng tụng là “ sư phụ ” vì chưa đào tạo được một học trò nào. Nên tôi cẩn thận giao hẹn trước.
 _ “ Làm không được. Cấm giận à nghe “.
 Khiêm bóp hai tay cho nước bắn thành vòi, vọt lên cao.
 _ “ Cứ dạy đi rồi biết. Đừng nói trước “.
 ( Hồi này, Khiêm chưa biết nói “ Hảo lúc nào chẳng thua tôi “ )
Tôi cứ theo bài bản đã được học mà bày vẽ. Này, nằm thẳng. Thật thoải mái. Như nằm trên giường nhà mình. Thả lỏng hoàn toàn. Có biết thả lỏng là gì không. Biết thì tốt. Cứ để nước vào tai để giữ thăng bằng. Tai ngoài thôi, không bị thối tai đâu mà sợ. Khẽ gập cái cằm xuống, để nhìn thấy mấy ngón chân của mình nổi trên mặt nước. Hiểu chưa. Vừa nói tôi vừa đỡ khẽ dưới lưng. Nói xong tôi thả tay ra. Khiêm vẫn nằm tươi tỉnh, nổi lềnh bềnh như mớ vỏ bắp trôi dạt chung quanh. Tôi mừng rỡ hét lớn, tay đập nước tung tóe.
 _ “ Trời ơi. Khiêm thông minh ghê. Giỏi giang không ngờ “
 Khiêm ngồi phắt dậy, chẳng loạng choạng như mọi người
 _ “ Chưa ai nói như vậy với tôi cả “
 _ “ Tại sao ? “
 _ “ Họ thấy điều đó hiển nhiên. Nói là thừa “
Tôi “ vậy hả “ rồi cho qua luôn, vì đang thích thú có người cùng nằm bềnh bồng với mình. Nằm chán, tôi rủ Khiêm chơi trò kẹp cổ. Khiêm đặt hờ bàn chân lên vai tôi nhé. Cứ nằm thẳng như thế, tôi sẽ đập chân trong nước, sẽ đẩy Khiêm đi lòng vòng trên biển. Đã lắm. Thật là vui. Chẳng có ai dám ra đến nước mấp mé mũi miệng. Lần đầu tiên đi biển, tôi kiếm được bạn cùng chơi đùa trong nước mát, cười khan cả giọng.
Trên đường về, Nguyễn Thị có vẻ giận. Hai người vẫn ngồi chỗ cũ nhưng không nói chuyện thân mật nữa. Khiêm mấy lần kêu với xuống chỗ tôi “ ngủ hả “
Vậy là thành quen, kha khá đặc biệt với nhau.
Càng ngày mọi người càng bớt ghép đôi Khiêm với Nguyễn Thị. Và bây giờ chuyển hướng qua tôi, nhưng mà cảnh báo.
Những người quen biết nhau thường nói chuyện xã giao, trao đổi ý kiến, tâm sự và gì nữa? Tôi với Khiêm cũng là người quen, cũng gặp mặt chào hỏi. Hôm nay trời nắng, hôm qua trời mưa, ngày mai trời thế nào nhỉ. Vậy mà, dần dà, tôi thấy sao mình hợp với Khiêm đến thế. Khiêm cũng thường xuyên gật gù đồng ý với tôi.
 _ “ Tôi mới bảo cô bé Tuyền, nên đi xét nghiệm nhóm máu cả hai vợ chồng xem sao “.
 _ “ Tôi cũng nghĩ vậy mà ngại không nỡ nói. Nếu nhóm máu không hợp, thì phải bỏ nhau sao đành “.
 _ “ Đành phải vậy thôi. Phải vì tương lai của con cái. Chẳng thà biết rõ để chia tay sớm. Còn hơn chung sống mà làm khổ nhau “.
 _ “ Khiêm làm tôi nhớ hồi đi học sinh vật lớp 12, ông thầy khuyên trước khi làm đám cưới nên đi khám sức khỏe cả hai vợ chồng cho chắc ăn. Vậy mà sao hễ tôi nói ra, ai cũng cười bảo tôi ngớ ngẩn “.
 _ “ Tôi cũng bị như vậy “.
 _ “ Không ngờ bây giờ có người nghĩ giống như mình “
 _ “ Giống sao được. Hơn chứ  “
 _ “ Sao ? “
 _ “ Hơn ở chỗ dám nói với cô bé Tuyền chuyện đó “
Tôi về suy nghĩ mãi cái chuyện hơn thua, dám và không dám nói. Sao Khiêm lại nói cái điều có thể chia lìa tình chồng vợ của Tuyền ? Hay là ...
 _ “ Khiêm thích Tuyền phải không ? Khiêm đang chờ kết quả xét nghiệm máu. Rồi Khiêm sẽ ... “
 _ “ Hảo nỡ nghĩ xấu về tôi như vậy hả. Hảo còn lâu mới hiểu tôi “.
Khiêm đang rất tức giận. Còn tôi thì hoang mang.
Nói chuyện với tôi, Khiêm luôn luôn đặt nặng một điều duy nhất: hiểu hoặc không hiểu. Nếu hiểu, Khiêm cười tươi rói, hả dạ. Nếu không hiểu, Khiêm vênh vang, khuyến khích.
Khiêm muốn tôi hiểu. Tức là muốn xếp tôi vào với Nguyễn Thị, Lê Thị, Trần Thị, Hoàng Thị của ngày xưa. Họ đều tự hào đã tường tận về Khiêm rõ ngọn rõ ngành. Nhưng sao chẳng có kết thúc song hỉ.
Nên không phải vô cớ, mà thiên hạ buộc tôi phải cảnh giác với giọng cười vô tư, con người khôn ngoan sắc sảo của Khiêm.
Có lẽ Khiêm nói đúng. Tôi chưa hiểu gì hết về Khiêm. Nhưng càng bí mật thì càng hấp dẫn. Tự tôi buộc mình lăn lóc lặn lội đi tìm hiểu. Tôi để ý, góp nhặt, ghi nhớ như thể khắc cốt ghi tâm những sở thích, ưu điểm, khuyết điểm của Khiêm. Có dịp là tôi tung ra, rất đúng thời cơ, để Khiêm cười sung sướng “ Hiểu ý quá ta “. Lúc đó tôi còn sung sướng hơn Khiêm gấp mấy lần, vì tôi biết Khiêm rất tiết kiệm lời khen gợi. Tôi bắt chước Khiêm, kiêu hãnh“ Không tìm được ai như tôi đâu. Tôi không có bản sao”. Khiêm nhìn vào mắt tôi “Hiện giờ thì đúng”.
Điều đáng sợ nhất là, càng ngày tôi càng cố gắng sửa mình cho phù hợp với Khiêm. Vì càng ngày Khiêm càng ban phát cho tôi cái tiếng hiểu quý báu ấy một cách hào phóng, cùng với ánh mắt rạng rỡ, nét mặt hả hê. Bởi vì.
 _ “ Có người hiểu mình thích ghê Khiêm nhỉ ? “
 _ “ Cũng có thích “.
 _ “ Sao ? “
 _ “ Hảo chưa hiểu tôi đâu “.
 _ “ Khiêm đã nói câu này với bao nhiêu người rồi “
 _ “ Chỉ một mình Hảo “
 _ “ Tôi không tin “
 _ “ Tùy. Hảo đã biết tôi rất căm ghét sự dối trá “
 _ “ Nhưng Khiêm nói dối làm sao tôi biết “
 _ “ Bởi vậy mới nói, Hảo làm sao hiểu tôi được “
 _ “ Khiêm nói thế có nghĩa là chẳng bao giờ, phải không ? “
 _ “ Không thể nói trước được. Có khi hiểu tôi xong rồi, Hảo lại thấy chán. Hết bí mật. Hết lôi cuốn “.
 _ “ Câu này cũng chỉ giành cho một mình Hảo chứ gì “
 _ “ Nếu Hảo tin tôi “.
Tôi đâu thể đi gặp những gì Nguyễn Thị, Lê Thị, Trần Thị, Hoàng Thị kia mà hỏi, có thật không. Có thật là Khiêm chưa hề nói như vậy với họ. Hay bởi vì họ đã biết rõ Khiêm, như biết mặc áo nào đi làm, váy nào đi chơi để chứng tỏ là người phụ nữ lịch duyệt. Khiêm đâu còn gì để nói nữa.
Tôi càng không dám hỏi những người đã từng đi qua đời Khiêm câu ấy. Tôi sợ họ sẽ cười nhạo báng “ Thế mà cũng không hiểu. Thật là bất hạnh “
Quả thật. Tôi bất hạnh lắm lắm. Với cặp kính lão một độ rưỡi và một người đàn ông cứ luôn mồm bảo tôi chưa hiểu anh ta.
Bất hạnh hơn nữa, là không thể khóc hu hu như nhân vật trong truyện cổ tích, vì chắc chắn chẳng có ông bụt ông tiên nào hiện ra, ân cần hỏi han “ Vì sao con khóc ? “.  Đây là chuyện tình yêu chứ có phải chuyện cổ tích đâu.
Tôi chẳng có ai giúp đỡ để gỡ rối mối tơ tình vẩn vơ này. Tôi phải tự mình chỉ lối cho tôi. Những “ thị “ kia đã hiểu, đã bỏ ra đi. Hay Khiêm đã hiểu và đã xa lánh họ. Cả hai bên đều đã thấy, không còn gì hấp dẫn lẫn nhau. Chán ngán như phải làm một việc không hề ưa thích. 
Nhưng mà tôi thích Khiêm lắm. Cái con người không hề ngượng ngùng nhận mình rất thông minh ấy. Tôi thích nghe Khiêm kiêu ngạo phán “ Hảo chưa hiểu tôi đâu “, để tôi chuyên chú tìm nữa tòi nữa những điều gì Khiêm ưa, những cái gì Khiêm ghét. Rồi tinh quái trưng ra với Khiêm, để Khiêm thán phục “ Biết ý quá chừng “
Vậy thì, tôi phải tự mình điều tiết cái sự hiểu, không hiểu này. Tôi sẽ lâu lâu mới chịu hiểu Khiêm một lần. Tôi sẽ thường xuyên làm ra không hiểu, để Khiêm tức tối, háo hức quăng ra cái câu nói thách đố kia, để tôi và Khiêm còn lâu còn dài là hai thực thể rất gần mà cũng rất xa, rất lạ, luôn luôn xúi bẩy lẫn nhau, hãy khám phá nhau đi.
Vậy nhé. Ngày mai, ngày mai nữa cũng được. Tôi sẽ nhận định, phát biểu gì đấy. Thí dụ “ Khiêm sai lầm. Khiêm kém cỏi “ để Khiêm nhăn mặt.
 “_ Hảo nói vậy là không hiểu tôi.”
Tôi sẽ cất cao giọng khiêu khích.
 _” Tại sao Khiêm cứ có cái khát vọng muốn tôi phải hiểu. “
Tôi biết chắc Khiêm sẽ bắt bẻ.
 _” Sao lại nói là khát vọng”
Rồi Khiêm sẽ đứng ngẩn người ra mà trách.
 _” Hảo làm tôi bị phân tâm rồi ne ”
Khiêm thường bị chia trí vì luôn tập trung cao độ vào bất cứ điều gì. Tôi hiểu Khiêm quá mà.
Nhưng Khiêm sẽ chẳng bao giờ biết đâu. Khiêm chẳng bao giờ biết tôi giả vờ không hiểu để kéo dài mãi mãi, lê thê và lan man cái chuyện gần như một chuyện tình yêu này.
Vì tôi thích .
Và bởi vì tôi biết, Khiêm cũng thích giống như tôi.

LƯU THỊ LƯƠNG ( Theo TuoiTre )

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive