Your Adsense Link 728 X 15

P03: Nồi nước xông thơm ngát

Posted by Kenny Phạm 15/7/10 0 nhận xét
Tôi vẫn còn nhớ hồi còn ở quê nhà, mỗi khi đi mưa đi nắng về, tôi thường hay bị cảm. Lúc đó trong người thấy bải hoải, nóng lạnh rất khó chịu, ăn không có cảm giác ngon vì miệng đắng nghét, người mỏi nhừ, mệt bơ phờ, đầu cứ ong ong…
Những lúc như thế, mẹ tôi lại tất tả chạy ra trạm y tế xã mua mấy viên thuốc cảm về cho tôi uống. Mẹ nấu cháo cho tôi ăn. Nồi cháo bốc khói nghi ngút thơm dậy mùi hành lá và có vị beo béo, ngòn ngọt của trứng gà ta. Ăn tô cháo ấy mà lòng nhẹ nhõm, nhớ mãi.
Đặc biệt, cứ mỗi lần tôi bị cảm, bao giờ mẹ cũng nấu cho tôi một nồi nước xông rõ to. Nồi nước xông ấy toàn là thứ cỏ ở trong vườn nhà. Một nắm lá bưởi, một nắm lá chanh, vài ba cây sả, một ít lá tre, lá bạch đàn, một ít kinh giới, một ít cây rau mùi già… và hai hòn đá cuội to bằng nắm tay. Tất cả rửa sạch, trừ hai viên đá cuội là bỏ vào trong bếp lửa, còn tất cả cho vào nồi to, lấy miếng lá chuối đậy lên rồi mới đậy nắp, nước đổ xăm xắp, cho lên bếp đun sôi. Khi nồi nước đã sôi đến độ đủ hơi cũng là lúc hai hòn đá cuội cũng đỏ rực. Mẹ nhắc nồi xuống, lấy cái rế đặt nồi nước xông lên rồi kêu tôi ngồi xuống.
Xong mẹ lấy chăn đắp kín từ đầu đến chân không có chỗ hở nào trên mình tôi rồi kêu tôi mở nắp soong từ từ, lấy đũa chọc nhẹ một lỗ trên tấm lá chuối. Một luồng hơi nóng tỏa ra, chẳng mấy chốc đã phủ hết người tôi, tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, dễ chịu. Mồ hôi trên cơ thể tôi cứ rịn ra, rịn ra và đến khi toàn thân tôi ướt như tắm. Lúc đó mẹ lại đưa cho tôi chiếc khăn để lau mồ hôi. Khi hơi trong nồi sắp hết, mẹ lại gắp một hòn đá cuội đang đỏ rực bỏ vào nồi cho tôi xông tiếp. Lại hơi, lại nóng, lại mồ hôi tứa ra. Hết hòn thứ nhất, đến hòn thứ hai. Cứ thế, trong người tôi bao nhiêu mồ hôi mẹ, mồ hôi con đều rớt ra hết. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm, thanh thoát quá chừng.
Xong rồi, mẹ lấy cái bát, múc ra một bát để cho bớt nóng, rồi kêu tôi uống. Thú thật, xông còn được chớ uống là tôi ngán vô cùng. Nhưng để mẹ vui lòng, tôi cũng đã uống hết. Kỳ lạ thay, uống bát nước xông vào, tôi càng thấy dễ chịu hơn. Cuối cùng, mẹ lấy nước xông cho tôi tắm qua. Tắm xong, cảm thấy dễ chịu vô cùng. Cái mùi hương của cây lá vườn nhà như thứ thuốc thần diệu làm cho con người tôi cảm thấy nhẹ nhõm, sảng khoái vô cùng. Cứ thế, chỉ cần xông hai ba lần là tôi khỏe hẳn. Mẹ nói: “Nước xông vừa rẻ tiền mà lại vừa rất công hiệu. Vì thế sau này có bị cảm, con cứ nấu nước mà xông là hết cảm liền…”.
Đã 15 năm xa quê, xa mẹ vào đất phương Nam, nhưng tôi vẫn nhớ lời mẹ dặn. Mỗi lần bị cảm, tôi lại nấu một nồi nước xông để xông cho mình. Nhưng có một điều làm tôi khó hiểu là dù có đủ thứ lá cây như mẹ dặn, nhưng không hiểu vì sao nồi nước xông do tôi nấu lại không thơm bằng nồi nước xông năm xưa của mẹ? Vậy là, mỗi lần bị cảm, tôi lại thèm nồi nước xông của mẹ vô cùng…

CAO XUÂN LƯƠNG ( TuoiTre )

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

Popular Posts

Blogger news

About




Powered by  MyPagerank.Net

Academics Blogs
Bookmark and Share

Blog Archive